← Quay lại trang sách

Chương 316 Săn Mồi

Chỉ là khi kinh hỉ qua đi, tân sinh Cát Liệt Giả này đột nhiên bị nhốt lại, nó kinh hãi phẫn nộ vung lên liêm đao chặt đứt lồng sắt.

Khóe miệng Đỗ Địch An co quắp khẽ cười khổ, biết chính mình đã suy nghĩ nhiều.

Hắn chậm rãi lui về phía sau để tránh Cát Liệt Giả phóng thích lửa giận lên người hắn. Bất quá tân sinh Cát Liệt Giả cũng không trút giận lên hắn, sau khi chặt đứt lồng sắt, nó đảo qua đảo lại, sau khi không phát hiện đông tĩnh gì nữa mới đi vào hướng thông đạo.

Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra cùng nó đi vào trong thông đạo. Rất nhanh hắn đã vào trong một phòng thí nghiệm rộng rãi trong thông đạo. Đây tựa hồ là một căn phòng chứa vật phẩm, trên mặt đất chất đầy hàng hóa. Hắn nhìn chung quanh một lần, chỉ thấy một cái bàn bị mạng nhện bao phủ, giống như là bàn học, bên trên còn có một cái đèn dầu.

Đỗ Địch An tiện tay kéo ngăn kéo bên dưới bàn học ra, lập tức có một đầu Độc Xà hoa văn từ bên trong nhảy ra.

Đỗ Địch An ra tay nhanh như thiểm điện, tóm lấy đầu rắn cùng đuôi rắn, bành một tiếng, Độc Xà bị kéo thành hai đoạn bị hắn ném sang một bên vách đường.

Tân sinh Cát Liệt Giả ngửi được mùi máu tươi, lập tức nhào tới, trực tiếp nuốt sống.

Đỗ Địch An kéo ra một ngăn kéo khác, chỉ thấy bên trong có một bìa sách màu đen, bên trên có mấy kiểu chữ lạ. Có chỗ tương tự cùng ngôn ngữ hiện tại trong Cự Bích nhưng cũng có chỗ khác nhau.

Đỗ Địch An cầm lên xem qua, chỉ thấy trên đó chằng chịt chữ viết, một cái mình cũng không thể nhận ra.

- Không phải Anh văn, không phải chữ Hán, chẳng lẽ là chữ quốc gia khác?

Đỗ Địch An lật vài tờ, mày nhăn lại, nghĩ nghĩ rồi thu hồi tờ giấy này lại, đợi sau khi trở về nhìn bên trong siêu cấp Chip xem có ghi lại văn tự này hay không.

Thu hồi sách vở, Đỗ Địch An nhìn lướt qua các nơi, sau khi không thấy có vật gì lưu lại, trong lòng hắn cảm thấy thất vọng, lại nhìn tân sinh Cát Liệt Giả một chút, thấy nó đang nhìn chính mình, khẽ ma sát hai cái liêm đao. Bộ dáng này của nó khiến hắn có chút cố kị.

- Phải nghĩ biện pháp vây khốn tên tiểu tử này, giết cũng giết không chết. Nếu như có thể truyền thông tin cho lão Forint, đúng là có thể chế tạo một cái lồng sắt tốt nhốt nó ở bên trong. Nhưng tạm thời không có biện pháp liên hệ lão Forint, phải nhanh chóng thoát thân mới được. Một lúc sau còn phải giúp tiểu gia hỏa này đi săn, nếu không khi nó đói lên, rất có thể sẽ lại săn thịt nhân loại...

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thở dài chà xát hai tay suy nghĩ biện pháp.

Một lát sau Đỗ Địch An thở dài một tiếng, chỉ có thể lựa chọn một biện pháp khác, muốn vây khốn đầu tân sinh Cát Liệt Giả này là không thể nào. Tuy muốn giữ nó làm của riêng nhưng điều kiện lại không cho phép, hắn chỉ có thể tạm thời nuôi thả nó.

- Với năng lực săn đuổi của Quang Minh giáo đình sẽ không thể tìm được nó nhanh như vậy, coi như là tìm được cũng rất khó giết chết nó, ta chỉ cần tìm được nó trước Quang Minh giáo đình là được. Nếu như thật sự không may mắn bị Quang Minh giáo đình tìm được nó trước thì ta cũng chỉ có thể ra ngoài vách tường săn giết đại gia hỏa kia rồi.

Đỗ Địch An âm thầm hạ quyết tâm, mặc dù biết như vậy là tự an ủi mình nhưng trước mắt chỉ có thể như thế.

Hắn nhìn thật sâu tân sinh Cát Liệt Giả đang khẽ loạng choạng giống như đang ngủ gật, cầm lấy sách vở chậm rãi đi qua nó, theo trong thông đạo trở về. Chờ khi nó không thể đuổi kịp thì nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất này, chạy ra kiến trúc.

Bành một tiếng, tân sinh Cát Liệt Giả cũng từ trong tầng hầmngầm nhảy ra, chỉ là vừa leo ra lại bị đè sập xuống, rơi lại vào trong.

Đỗ Địch An bắt được cơ hội, nhanh chóng chạy theo một phương hướng.

Chờ sau khi hắn chạy được mấy phút đồng hồ, đằng sau lại có thanh âm sàn sạt truyền đến, quay đầu lại nhìn lại đúng là tân sinh Cát Liệt Giả đang đuổi theo.

Đỗ Địch An cũng không kinh ngạc, chỉ dựa vào tốc độ thì không thể so sánh cùng tân sinh Cát Liệt Giả này được, bất quá khi có địa hình trợ giúp lại bất đồng.

Rất nhanh có một đầu sói hoang xuất hiện trước mặt hắn.Trải qua biến dị bởi phóng xạ nên thân hình của đầu sói hoang này cực kì to lớn như một con trâu nhỏ. Bộ lông của nó ẩm ướt dính lên cơ thể, thân thể không ngừng bài tiết mồ hôi tanh hôi.

Biến dị sói hoang nhìn thấy Đỗ Địch An lập tức kêu gào lao tới.

Đỗ Địch An nhảy tới, ngay lúc nó nhảy lên hắn đã xuất một quyền vào cằm đối phương, bành một tiếng, toàn bộ hàm của đầu sói hoang này đã bị hắn đánh nát, thân thể bay ra ngoài.

Đỗ Địch An không dừng lại, nắm cái đuôi của nó tiếp tục chạy về phía trước. Cũng không lâu lắm hắn đã tìm được phương hướng mà mùi phát ra, chạy tới một mảnh hồ nhỏ.Từ mặt hồ có từng luồng hôi tanh nhàn nhạt bốc lên, nước hồ vẩn đục, từ bên trong ẩn ẩn có thể nhìn thấy từng đạo thân ảnh mờ nhạt đang du động trong nước.

Đỗ Địch An cầm lấy đầu biến dị sói hoang này, một cước giẫm toái đầu của nó, triệt để giết chết, sau đó đập mạnh trên mặt đất khiến cốt cách trong thân thể nó vỡ vụn, đồng thời máu tươi chảy xuống đất, tràn ngập mùi huyết tinh.

Chỉ thấy vài đạo thân ảnh mờ nhạt trong hồ nước đã ngưng thực hơn vài phần, hiển nhiên đã bị mùi máu tươi câu dẫn, bắt đầu ngoi lên mặt nước.

Đỗ Địch An vung vẩy đầu biến dị sói hoang này khiến máu tươi của nó rơi vào trong hồ.

Lúc này tân sinh Cát Liệt Giả cũng đã đuổi tới.

Đỗ Địch An quay đầu lại nhìn nó một chút, giơ thi thể của biến dị sói hoang lên, chờ sau khi nó tới gần mới ném thi thể đầu sói hoang này vào trong hồ.

Tân sinh Cát Liệt Giả lập tức dừng lại, đứng bên cạnh hồ.

Đỗ Địch An chậm rãi lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn nó.

Phốc xích! Phốc xích!