Chương 319 Chỉnh Đốn
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, cười lạnh nói:
- Melon tập đoàn không dám dùng ngôn luận mà đánh chính diện thần sứ của nguyên tố Thần Điện mà muốn lợi dụng phương pháp quang co vòng vèo như vậy, lợi dụng sự chán ghét bài xích suốt một thời gian dài của quý tộc các ngươi đối với Thú Liệp giả để làm ảnh hưởng cùng suy yếu danh vọng của ta ở trong giới quý tộc.
- Ừ.
Forint gật đầu, nói:
- Cho nên không thể để cho bọn hắn thực hiện được, trong khoảng thời gian này, ngươi hãy ở lại trong nguyên tố Thần Điện, dùng hành động của mình để mà phản kích lại bọn hắn!
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, nói:
- Ta không rảnh mà dừng lại ở Thần Điện nhưng trước mắt ta thực sự cũng muốn trở về nguyên tố Thần Điện một chuyến, ở lại đó mà mua sắm một ít tài liệu, vừa hay lại tiện đường giải quyết chuyện này.
Phúc lâm liền giật mình, nhìn hắn một lát, rồi nói:
- Được, chuyện này giao cho ngươi xem xét xử lí.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, liền đứng lên mà nói:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ta quay về trước đây, nếu như Thần Điện có đến điều tra thì cứ nói ta là ta vẫn luôn ở đây.
- Được, chuyện này cứ giao cho ta.
Forint đáp lời
...
...
Dưới sự dẫn dắt đưa tiễn của forint cùng Sandrew, Đỗ Địch An nhanh chóng rời khỏi cửa chính lâu đài cổ Ryan, sự xuất hiện đột nhiên của hắn khiến đám người hầu cùng những thành viên khác trong lâu đài cổ vô cùng ngạc nhiên, không biết vị thiếu niên cường đại này đã xuất hiện ở trong lâu đài cổ từ bao giờ.
Lúc trở về thị trấn nhỏ dưới núi Yade thì trời cũng đã vào đêm, đã tới giờ giới nghiêm, bên ngoài đã cấm đi lại, nhưng giờ phút này Đỗ Địch An vẫn đang ngồi trên xe ngựa của Ryan gia tộc băng băng một đường mà trở về, trên đường đi mọi việc đều thuận lợi, vài giờ về sau, hắn đã về tới lâu đài cổ của chính mình trên bờ sông Moza.
Xa xa nhìn lại, bên trong lâu đài cổ chập chờn hai ánh đèn yếu ớt, rõ ràng vẫn có người có người còn chưa chìm vào giấc ngủ.
Trong mắt Đỗ Địch An hiện lên một ít lãnh ý, chờ xe ngựa ngừng lại, hắn chậm rãi bước xuống xe, hai tên kỵ sĩ giữ chứ trông coi cửa ra vào của Ryan gia tộc vừa nhìn đã nhận ra Đỗ Địch An, không ngờ rắng vị lão gia trẻ tuổi này đêm khuya đã trở lại rồi, bọn hắn khẽ giật mình nhanh chóng tiến lên ân cần thăm hỏi hành lễ, đồng thời cũng kéo cánh cửa lớn của lâu đài cổ ra kính cẩn mời hắn vào.
Đỗ Địch An đi vào trong lâu đài cổ, đẩy cửa trong đại sảnh ra, chỉ thấy trong đại sảnh đang đốt hai chén đèn dầu, ngọn đèn yếu ớt, trong đại sảnh trống rỗng không một bóng người, hắn nhìn lướt qua một lượt, đến phía trước chiếc bàn dài trong đại sảnh mà ngồi xuống, nói với thủ vệ:
- Đi gọi Quản gia tới đây cho ta, gọi cả Aly trong phòng bếp nữa.
Thủ vệ thấy sắc mặt của hắn có phần bất thiện, liền khẩn trương đồng:
- Vâng.
Nói xong hắn nhanh chóng xoay người chạy lên lầu, chỉ một lát sau, một hồi tiếng bước chân dồn dập từ lầu hai truyền đến, thủ vệ cùng Nicotine người trước người sau mà nhanh chóng chạy tới.
Lúc Nicotine đứng ở lan can lầu hai đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trong đại sảnh, sắc mặt hắn có phần hơi biến hóa, sau một khắc liền nở ra nụ cười kinh hỉ, nhanh chân tiến tới vui vẻ nói:
- Thiếu gia, ngài trở lại rồi sao?
Đỗ Địch An nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không để ý gì tới vẻ sợ hãi lẫn vui mừng trên khuôn mặt hắn, lãnh đạm mà nói:
- Mau lấy cho ta một ít nước trà.
Nicotine liền đáp:
- Vâng!
Hắn tiến tới nhấc ấm trà trên bàn lên rót cho Đỗ Địch An một ly trà đầy.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua màu trà, âm thanh lạnh lùng nói:
- Một chút hơi nóng cũng không có, cái này mà cũng gọi là trà sao?
Sắc mặt Nicotine biến hóa, rất nhanh đã lộ ra vẻ áy náy, nói:
- Là ta thất trách, để ta đi nấu nước cho ngài.
Nói xong hắn quay người chạy vào trong phòng bếp, vừa hay lại gặp được đầu bếp Aly từ trong một góc khác của căn phòng đi ra, sắc mặt hắn lập tức nghiêm lại, lớn tiếng quát:
- Nhanh đi nấu nước, thiếu gia trở lại rồi, còn lề mà lề mề cái gì, đun nước sôi lên một lần nữa cho thiếu gia, nấu cho hắn một ít xương sườn thỏ tuyết mà hắn thích ăn nhất.
Đầu bếp Aly là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, mới vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ say, nghe được thiếu gia gọi mình liền hất quần áo lên mà vội vàng chạy đến, nghe Nicotine nói vậy liền giật mình một cái, vội vàng đồng ý quay người đi thẳng vào phòng bếp.
- Aly, ngươi tới đây.
Đỗ Địch An kêu lên.
Aly liền giật mình, lập tức dừng lại, nhìn Nicotine một hồi, rồi cúi đầu vượt qua mặt thanh niên trước mặt hắn, đi đến trước mặt Đỗ Địch An cúi đầu mà đứng đấy, nói:
- Thiếu gia, ngài có việc gì phân phó?
Đỗ Địch An vẫn chưa nhìn lại phía hắn, mà quay đầu nhìn qua Nicotine, nói:
- Ngươi đi nấu nước đi, ta tìm Aly có chút việc.
Sắc mặt Nicotine biến hóa, hắn cười lớn một cái, nói:
- Vâng!
Rồi quay người bước nhanh đi vào phòng bếp.
Một lát sau, Nicotine cuối cùng cũng đem bình nước nóng lên, may mắn là từ nhỏ hắn đã như một Quản gia, đối với những công việc của người hầu hắn hầu như rất tinh tường, việc gì cũng có thể làm được, không gì có thể làm khó hắn, rất nhanh đã mang theo một bình nước sôi mà trở về đại sảnh, thấy trong đại sảnh tĩnh mịch như vậy, Aly cúi đầu đứng trước mặt Đỗ Địch An, Đỗ Địch An ngồi ở bàn cạnh bên cạnh, ngón tay khẽ gõ xuống bàn sắc mặt bình tĩnh khiến cho người ta suy nghĩ không thấu.
Trong lòng của hắn ngầm nghiêm nghị, cười nói:
- Thiếu gia, nước đây rồi.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:
- Cứ để ở đây, đi gọi mấy người bọn hắn đến đây cho ta.
- Bây giờ sao?
Nicotine liền giật mình.
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn qua hắn, lạnh lùng nói:
- Như thế nào, trời đã muộn lắm rồi sao?
Nicotine liền nói:
- Không muộn, không muộn, vậy ta đi ngay.
Nói xong, hắn nhanh chóng bước lên lầu.
Một lát sau, ba người Kacheek, Jinny, Lão Kim từ trên lầu phi mau xuống, nhìn thấy Đỗ Địch An đang ngồi trong đại sảnh, Kacheek cùng Jinny liếc nhau, đều nhìn ra ý tứ hàm xúc sâu tận đáy mắt của nhau, nhanh chân bước xuống bậc thang.
Lão Kim bước xuống lầu đầu tiên, trên người hắn còn mặc đồ ngủ, áo khoác vẫn chưa thay, mặt mũi thì tràn đầy vẻ kinh hỉ mà nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi, chúng ta còn tưởng rằng...
Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn thoáng qua chung quanh một lượt, rồi giật mình, sắc mặt trở nên khó coi nói:
- Lão, Lão Hắc hắn...
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, rồi thấp giọng nói:
- Ta đã tận lực, chỉ trách vận khí của hắn không tốt.
Khóe mắt Lão Kim đỏ lên, hắn khẽ cắn răng, nói:
- Không trách ngươi, chỉ là, thi thể của hắn...
Đỗ Địch An hơi im lặng nói:
- Không có cách nào mang về.
Lão Kim nắm chặc nắm đấm, cúi đầu, nói:
- Đều tại ta, là ta quá yếu, nếu như ta mạnh hơn một chút nữa như Kacheek chẳng hạn thì có lẽ lúc ấy đã có thể giết chết vật kia...
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu chậm rãi nhìn qua Kacheek cùng Jinny.
Kacheek nhìn thấy Đỗ Địch An, liền ơ Lên một tiếng rồi cười hì hì nói:
- Không ngờ rằng ngươi phúc lớn mạng lớn, chúng ta còn tưởng rằng ngươi cũng bị cái con ma vật gì đó ngậm trong mồm tha đi đâu rồi, chúng ta ở lối vào đợi ngươi ba ngày, đều không thấy ngươi trở lại, theo lý thuyết mà nói hi vọng sống sót phải nói là rất xa vời, vận khí của ngươi cũng thật không tồi.
Đỗ Địch An dừng ánh mắt ngay phía hắn nói:
- Nghe nói tộc trưởng forint lão gia tử của Ryan gia tộc cho các ngươi đi ra bên ngoài vách tường tìm ta, các ngươi không đi sao?
Kacheek nhún vai đáp:
- Chúng ta lại không biết ngươi đi đâu, làm sao có thể thu thập được thông tin, chúng ta đã không tìm được ngươi, ngược lại còn tự chui đầu vào chỗ chết, năng lực cảm giác của ta cũng không cao, điều này ngươi đương nhiên hiểu được, chuyện này cũng không nên trách ta.
Jinny đang đứng ở bên cạnh hắn trầm mặc mà nghe hắn nói xong, sau đó mới chậm rãi tiếp lời:
- Năng lực Ma Ngân của ta vốn cũng không tác dụng cảm giác, cho nên không có cách nào đi tìm ngươi được.
- Gạt người!
Lúc này, Lão Kim đang đứng ở phía trước Đỗ Địch An bỗng nhiên ngẩng đầu, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm hai người kia nói:
- Lúc đầu ta muốn đi, nhưng hai người các ngươi ngăn cản ta lại không cho ta đi, còn nói cái gì mà Địch An chết rồi, chúng ta cứ tự do đi.
Sắc mặt Kacheek biến hóa, hừ lạnh nói:
- Ngươi không được ngậm máu phun người, mọi thứ đều phải có chứng cớ.
- Không sai.
Ánh mắt Jinny lạnh lùng nhìn vào Lão Kim mà nói.
Đỗ Địch An khẽ khua tay ngăn Lão Kim đang muốn tiếp tục mở miệng tranh luận lại, thản nhiên nói:
- Tâm tư của các ngươi như thế nào ta đều rõ ràng, trong nội tâm các ngươi nghĩ như thế nào, ta cũng đều mặc kệ, nhưng ít ra dựa vào hành động đã cho ta thấy được sự trung thành của các ngươi đối ta là như thế nào!
Nói đến đây, hắn nghiêng đầu nhìn qua Kacheek cùng Jinny, nói:
- Các ngươi thật sự cho rằng ta chết đi thì các ngươi có thể được tự do sao? Thật xin lỗi phải nói cho các ngươi biết, nếu như ta chết đi, ô dù che trên đầu các ngươi cũng sẽ mất, các ngươi sẽ phải chết một cách đau khổ khó coi hơn ta nữa, chứ không phải đơn giản chỉ là lại bị giam giữ trong ngục giam lần nữa đâu!
Sắc mặt Kacheek cùng Jinny biến hóa, Kacheek mở miệng nói:
- Hắn đang nói xạo, chúng ta không có...
Đỗ Địch An đưa tay ngắt ngang lời hắn mà bình tĩnh nói:
- Ta không cầu các ngươi phải đi ra bên ngoài vách tường để mà tìm kiếm ta, nhưng ít nhất các ngươi cũng nên lại nơi đó mà đợi đến lúc ta trở lại, có lẽ lúc ta trở về tới cửa vách tường cũng đã hấp hối nữa sức cùng lực kiệt? Nếu như các ngươi ở đó, chẳng phải là vừa vặn có thể cứu ta một mạng sao?
Kacheek liền giật mình, nhất thời nghẹn lời.
Đỗ Địch An nói khẽ:
- Ta nói rồi, ta sẽ cho các ngươi mỗi người ba cơ hội, Kacheek, hiện tại ngươi đã dùng xong hai lần rồi, làm việc gì cũng không quá ba lần, hi vọng ngươi tự biết cách giải quyết sao cho tốt.
Sắ mặt Kacheek biến hóa, hắn hừ lạnh một tiếng, rồi nghiêng đầu đi.
Đỗ Địch An không để ý đến thái độ của hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên người Nicotine, chậm rãi nói:
- Quản gia.
- Ta đây.
Nicotine vội vàng trả lời.
- Ngươi cũng đã biết, ngươi đã dùng xong ba lượt cơ hội rồi.
Đỗ Địch An hơi nheo đôi mắt lại, trong thanh âm ẩn chứa một ít sát ý.
Nicotine khẽ giật mình, vội vàng nói:
- Thiếu gia, ta không rõ, ta nhớ được lần trước ở trên xe trở về đã có mạo phạm ngài một lần, hôm nay đi vào trong lâu đài của ngài, ta vẫn luôn an phận thủ thường, lại không làm loạn dù chỉ một chút, ngài không thể bởi vì hiểu lầm hành động lần trước của ta mà hiểu lầm ta, ở trước mặt ngài, ta căn bản không có năng lực xoay người, ta đã sớm chết tâm rồi...
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu nói:
- Ta nói, từ lúc ta bảo lãnh các ngươi đi ra, các ngươi phải nghe theo lời ta, thuần phục ta, không thể có gây rối thêm, nếu các ngươi đã có tính toán thì cũng nên suy tính ở trong lòng, liệu đường mà làm đừng để ta biết rõ! Nhưng rất đáng tiếc, năng lực làm việc của ngươi quá thô ráp, nói thật ta rất thất vọng, không phải thất vọng vì ngươi phản bội ta mà là thất vọng quá trình phản bội của ngươi có quá nhiều lỗ thủng! Thật sự khó có thể tưởng tượng được, chủ nhân trước kia của ngươi sơ ý chủ quan thế nào mới có thể để cho ngươi lấy hết giấy tờ kim khố của bọn hắn, có lẽ là ta nhìn lầm người rồi.
Nicotine ngơ ngẩn.
Kacheek cùng Jinny nghiêng đầu nhìn hắn, Kacheek mang theo nụ cười nhìn có chút hả hê, cân nhắc mà ôm cánh tay, yên tĩnh xem xét.
- Ta không hiểu, kính xin thiếu gia nói thẳng.
Nicotine lấy lại tinh thần, ngữ khí kiên quyết mà nói.
Đỗ Địch An hờ hững nói:
- Vừa tới lâu đài cổ, ngươi liền ủy thác đầu bếp nghe ngóng tin tức về thân phận của ta, đây là dụng ý gì?
Nicotine không khỏi nhìn về phía đầu bếp bên cạnh, lập tức nói:
- Thiếu gia, hắn vu tội ta!
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Có phải ngươi cảm thấy tiền có thể ngậm miệng sao? Xác thực, tiền rất có tác dụng, nhưng đáng tiếc, ngươi chỉ có thể cho hắn tiền, mà ta chẳng những có thể cho hắn nhiều hơn số tiền ngươi đã cho, mà còn có thể cho hắn mạng! Ngươi nói thân phận của ngươi lớn, vậy còn thân phận của ta thì sao? Ta nghĩ, ngay cả một đầu heo cũng sẽ biết đứng ở bên nào thì sẽ được ưu thế hơn.
Sắc mặt Nicotine lập tức khó nhìn, hắn cúi đầu nói:
- Thiếu gia, ta biết sai rồi, lúc ấy ta chỉ là muốn hầu hạ ngài thật tốt...
- Những lời này cũng không cần nói.
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Lần thứ ba phản bội, là ngươi ở gian phòng của ta, sưu tầm đồ đạc của ta, lần thứ tư phản bội là ngươi nhân lúc ta rời khỏi mà vụng trộm đưa tin cho Melon tập đoàn, thông báo tin tức ta đi săn bắn bêm ngoài vách tường.
Nicotine vội vàng nói:
- Không phải ta, thật sự không phải là ta, ngươi không thể ngậm máu phun người như vậy.
Đỗ Địch An đạm mạc mà nhìn hắn, nói:
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hiện tại ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian xử lý ngươi cho tốt, ta nói rồi, người phản bội ta thì ta sẽ khiến cho hắn phải khóc lóc khổ sở, nếu như ngươi ở trong nhà nhưng lại không an phận, lần sau săn bắn hãy cùng ta đồng hành đi.
Nicotine biến sắc, liền nói:
- Thiếu gia, ngài, ngài không thể đối với ta như vậy, vu khống, ta không cam lòng.
- Ta thích nhất là khiến người khác không cam lòng.
- Thiếu gia, ta...
Đỗ Địch An đưa tay ngắt lời hắn nói, phất tay bảo Aly lui ra, rồi liếc qua Kacheek cùng Jinny nói:
- Các ngươi cũng chuẩn bị đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, hai ngày nữa cùng ta đi ra ngoài vách tường.
Rồi Quay đầu nói với Lão Kim:
- Ngươi ở lại giữ nhà, lại mướn lại mấy tên người hầu khác, nhớ phải tìm cẩn thận một chút, đừng để cho tập đoàn khác biết được tin tức mà thừa cơ đưa người trà trộn vào.
- Ta biết rồi.
Lão Kim gật đầu muốn nói nhưng lại thôi, lúc hắn nghĩ đến ma vật dữ tợn bên ngoài vách tường, đến việc nuốt nước bọt cũng nuốt không xong.