← Quay lại trang sách

Chương 321 Mồm Mép Tranh Cải

Giá cả bao nhiêu?

Đỗ Địch An hỏi.

Thiếu nữ thấy hắn không biết, ngữ khí lãnh đạm nói:

- Ô cương(vôn-fram) là thương dụng Thần Thuật, có thể dùng tích lũy để mua sắm, cũng có thể dùng Kim tệ để mua, nếu là tích lũy thì một tích lũy được 10kg, nếu là Kim tệ thì bảy miếng Kim tệ được 10kg. Nếu là người ngoài Thần Điện đến mua sắm, vậy 10 miếng Kim tệ được 10kg, ngươi là Trung cấp thần sứ nên ngươi được chiết khấu 30% giá, nếu là Cao cấp thần sứ sẽ là 50%, còn nếu mời đại sư ra mặt, vậy ta phải chịu lỗ rồi!

Đỗ Địch An hơi giật mình nói:

- Mười miếng Kim tệ được 10kg? Vậy ô cương này hơn giá so với tiền đồng rồi!

- Đương nhiên đây là kim loại hợp kim hiếm, quý trọng hơn tiền đồng bình thường.

Thiếu nữ nhìn thấy phản ứng của hắn, biểu lộ đạm bạc đáp.

- Nếu không mua, xin mời rời khỏi.

Đỗ Địch An suy nghĩ trong lòng, giá cả của kim loại trên thế giới này thường có giá trị cao hơn kim loại ở thời đại trước. Đầu tiên là công nghệ tinh luyện còn sơ cấp khiến kim loại khan hiếm, tiếp theo, chiến sự bên ngoài cứ điểm cùng việc săn bắn ngoài Cự bích đều cần có thép tốt để chế tạo binh khí cùng áo giáp, vì vậy đã khiến giá cả của thép tốt tăng lên rất cao.

- Ta mua, cho ta trước 2000 kg đi.

Suy nghĩ một lát, Đỗ Địch An nói với thiếu nữ.

Thiếu nữ ngồi trên ghế sững lại nhìn Đỗ Địch An, thiếu bộ dáng nghiêm túc của thiếu niên này mới lần nữa đứng dậy, cau mày nói:

- 2000 kg? Ngươi dùng tích lũy để mua hay là Kim tệ?

- Kim tệ.

Đỗ Địch An nói, tích lũy của hắn sau khi Quân dụng Thập tự nỏ xuất thế đã tích góp đến mức có thể đạt được huân chương của Cao cấp thần sứ nên hắn không muốn hao tổn tại đây.

Đáy mắt thiếu nữ lộ ra một ít thỏa mái, đạm mạc nói:

- Kim tệ, một ngày một người chỉ có thể mua nhiều nhất là 1000 kg, còn tích lũy thì không có giới hạn.

Đỗ Địch An ngạc nhiên, sau một khắc lập tức đã hiểu, chế độ của Thần Điện là như vậy, là để ngăn chặn nhân viên trong Thần Điện kết hợp với phú thương bên ngoài bán ra vật phẩm của Thần Điện với giá chiết khấu.

- Được, vậy thì 1000 kg.

Đỗ Địch An đáp ứng, đợi lát nữa tìm Boone trả thù lao và bảo hắn mua giúp mình 1000 kg.

Thiếu nữ nhìn hắn một cái, nói:

- Trước khi giao tiền, ta sẽ giao đơn đặt hàng hối đoái cho ngươi, ngươi điền vào địa chỉ, lát nữa sẽ có người giao đến chỗ ngươi.

- Được.

Đỗ Địch An móc ra túi tiền may bằng da ma vật, móc ra bảy cái Kim sắc tiền giấy từ bên trong, bên trên khắc chữ “100”, tất cả đều là Kim tệ tiền giấy với đơn vị “100”.

Thiếu nữ tùy ý liếc qua, ánh mắt khẽ giật mình, hô hấp lập tức có chút dồn dập, không kìm nén được mà nói:

- Cái kia là gì?

Đưa tay chỉ vào một miếng Ngân tệ hình Kim loại kẹp bên trong ví tiền.

Đỗ Địch An ngạc nhiên lấy ra xem, là huy chương thời đại bị mình ném vào trong, lúc này mới nhét lại vào và nói:

- Không có gì.

Sau đó cất túi tiền vào túi.

Thiếu nữ đương nhiên thấy rõ, nàng mở to hai mắt, mặt mũi đầy kinh hãi nhìn thiếu niên này, mấy cái tin tức nhanh chóng tụ đến trong đầu:

- Mộc hệ…. Trung cấp thần sứ….. Sử thượng trẻ tuổi nhất….

Nàng hít một ngụm khí lạnh nhìn Đỗ Địch An từ trên xuống dưới, nói:

- Ngươi, ngươi là Đỗ Địch An tiên sinh?

Đỗ Địch An thấy bị nhận ra, trong lòng hơi bất đắc dĩ, hắn hiện đang gấp nên không muốn qua lại, lúc này mới rút đơn đặt hàng nhanh chóng viết tên mình cùng với tòa thành của mình, sau đó giao đơn đặt hàng cho nàng, nói:

- Nhóm đồ vật này ta đang cần gấp, mong ngươi nhanh đưa đến giúp ta.

Thiếu nữ nhìn qua đơn đặt hằng, lập tức nhìn thấy danh tự chỗ ký tên, ánh mắt tỏa ra sự sợ hãi cùng vui mừng, liền nói:

- Đỗ, Đỗ Địch…. Tiên sinh, lúc trước không nhận ra ngươi, thật có ỗi, ngươi đợi chút đã, là thế này, ngươi là người đoạt được huy chương thời đại, trên phương diện đối hoái của Thần Thuật, ngươi có thể hưởng thụ đối xử như đại sư, chỉ cần trả tiền giảm giá!

Nói đến đây, nàng rút ra bảy cái kim phiếu trong tay đưa lại cho Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An không ngờ huy chương thời đại lại có điểm tốt này, tuy mấy trăm Kim tệ đối với hắn chỉ là việc nhỏ, nhưng vẫn tiện tay tiếp nhận hỏi:

- Ta có thể một lần mua 2000 kg không?

- Có thể, đương nhiên có thể!

Thiếu nữ vội vàng nói:

- Ngươi ở mặt này được hưởng thụ đối xử ngang với đại sư, hạn mức cao nhất là một vạn kg.

Trong lòng Đỗ Địch An vui mừng, cười nói:

- Vậy cho ta một vạn kg đi.

Nói xong, rút ra ba nghìn kim phiếu trong túi và sáu cái trong tay đưa cho nàng.

Thiếu nữ nhìn kim phiếu đưa đến, có hơi kinh ngạc nhưng cũng không giật mình, chỉ là không ngờ tới một Mộc hệ thần sứ lại muốn mua một vạn Kg kim loại, nhịn không được hỏi:

- Đỗ, Đỗ tiên sinh, ngài mua nhiều ô cương như vậy là muốn làm nghiên cứu Thần Thuật sao?

Nếu là lúc trước, nàng còn cho rằng Đỗ Địch An sẽ là một thần sứ giúp phú thương trục lợi, trong Thần Điện có rất nhiền thần sứ đều xuất thân từ gia đình buôn bán trung đẳng, đến trường đọc sách thì không vấn đề gì, nhưng bước vào lĩnh vực Thần Thuật đốt tiền này liền cần tài chính rất nhiều, bởi vậy mới cần một ít việc kiếm thêm.

Nhương đối với người như Đỗ Địch An, nàng tin rằng tuyệt đối sẽ không thiếu tiền, thậm chí càng giàu hơn so với 10 phú thương cộng lại, riêng giá bán của một kiện Quân dụng Thập tự nỏ đã có thể khiến một đám quý tộc ghen ghét.

Đỗ Địch An hàm hồ nói:

- Gần giống như vậy.

Thiếu nữ nhịn không được hỏi:

- Ngươi chuẩn bị gia nhập Kim hệ thần sứ sao?

Đỗ Địch An thấy nàng hỏi tiếp, lập tức nói:

- Cái này sau này hãy nói, nhóm ô cương này hi vọng ngươi có thể nhanh chóng đưa đến giúp ta, càng nhanh càng tốt, cám ơn ngươi!

Trong mắt thiếu nữ hiện lên một việt cơ linh sắc, nói:

- Lúc trước ngươi nói muốn dùng ô cương để chế tạo ra một nhà giam đúng không, không bằng ta đến hiệp trợ ngươi, ta có thể làm trợ thủ cho ngươi.

Nếu là trước kia thì nàng sẽ trực tiếp đề cử khiến Đỗ Địch An ủy thác cho nàng đến chế tạo, nhưng hiện tại đã biết rõ thân phận của Đỗ Địch An, lại nghĩ rằng đối phương muốn tạo một cái nhà giam Thần Thuật không giống người thường, cho nên mới nguyện ý dùng thân phận trợ thủ để gia nhập, cũng co thể mượn cơ hội quan sát thần thuật của Đỗ Địch An, dù sao Quân dụng Thập tự nỏ của Đỗ Địch An không chỉ là Mộc hệ Thần Thuật mà còn liên quan đến Kim hệ thần thuật, ví dụ như sức nặng của mũi tên và cấu tạo……

Đỗ Địch An nghĩ nghĩ, nói:

- Được, nhưng ta không có lô rèn sắt.

- Không sao, ta có.

Thiếu nữ liền nói:

- Ngươi có thể đi mật thất chế tạo thần cụ của ta.

Đỗ Địch An suy nghĩ một lát, nói:

- Cũng tốt, ta sẽ trả thù lao.

Hắn đã nhìn ra thiếu nữ này có thể kiêm chức, đoán chừng ở phương diện tài lực cũng lâm vào hoàn cảnh quẫn bách.

Thiếu nữ liền nói:

- Không cần, ta chính là một trợ thủ, hơn nữa có thể quan sát Thần Thuật mới của ngươi cũng đã rất khó rồi, sao dám đòi tiền.

- Không sao, chỉ là chút tiền thôi.

Đỗ Địch An thuận miệng nói, hắn không muốn nợ nhân tình, cái này rất mệt.

Thiếu nữ thấy vậy cũng không hề cự tuyệt, thực tế nàng cũng đang thiếu tiền.

- Hửm?

Đột nhiên, một âm thanh kinh ngạc bên cạnh truyền đến.

Thiếu nữ và Đỗ Địch An nghe thấy liền quay lại, thiếu nư hiếu kỳ, Đỗ Địch An nghe ra thanh âm này là đối với mình. Chỉ thấy ba người chậm rãi đi tới, cầm đầu là một tuấn lãng thanh niên tóc vàng mắt xanh, một đầu mái tóc kim sắc lộ rõ xuất thân cùng thân phận quý tộc của hắn.

Hai thanh niên đi sau thanh niên này, bên trong có một tên lớn tuổi hơn, khoảng 27 28 tuổi, bộ dáng ôn hòa, một tên khác là vẻ mặt tươi cười, xem ra là người thường xuyên cười đùa, hai người đều có máu tóc xù, hơn phân nửa là thân phận bình dân.

- Đây không phải Đỗ Địch An sao?

Thanh niên tóc vàng đầy kinh ngạc đi tới, trên mặt lộ ra bộ dáng kinh hỉ.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, liền cảm giác người này thuộc kiểu khẩu phật tâm xà, trong mắt không có bất kỳ hảo ý, người có thể sóng cùng với với lão hồ ly Forint, hắn ý thức được rằng không thể đánh đồng với những người cùng lứa tuổi, ánh mắt liếc qua vạt áo thần sứ của đối phương, có một đám đồ án hoa lan, đúng là người của gia tộc Milan? Ánh mắt hắn hơi chớp động, mặt mỉm cười nói:

- Chào.

- Ta đã nói, Đỗ tiên sinh không giống với những thiên tài khác, không phải loại có chút thành tích liền ngang ngược càn rỡ, đắc ý quên người, những người viết trên báo chí cũng thật vô trách nhiệm rồi.

Thanh niên tóc vàng sủng nhược khiêm tốn.

Đỗ Địch An mỉm cười, đến cùng là xuất thân quý tộc, kỹ xảo biện giết này còn hung ác hơn giết, nếu biết rõ mình không phải người như vậy mà vẫn muốn đưa ra những lời ca ngợi kia, mục đích đương nhiên rõ ràng. Nếu đổi lại là thân phận của hắn, hắn còn có thể không cần phải nghe, nhưng gia tộc Milan là trụ cột vững vàng của tập đoàn Melon, tuyệt đối sẽ biết rõ quan hệ với hắn.

- Trên đời này luôn có một ít người thích nói không chịu trách nhiệm, dù sao việc đau đớn cũng không phải trên người mình.

Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng.

Thanh niên toc vàng gật gật đầu:

- Đúng vậy, đợi đến khi đau đớn đến người bọn hắn, họn hắn liền sẽ không nói những lời vô dụng nữa rồi.

Đỗ Địch An lắc đầu nói:

- Bọn hắn vẫn sẽ nói, ví dụ như “Đòi ngươi buông tha”.

Ba người thanh niên tóc vàng cùng thiếu nữ bên cạnh đều khẽ giật mình, thiếu nữ buộc miệng cười, bịt miệng lại.