Chương 323 Mạo Phạm
Theo con đường bóng cây xanh râm mát trong lâu đài cổ đi đến trước một toà nhà hình tháp, thiếu nữ kéo cửa ra nói:
- Mời, thất thần cụ của ta ở lầu hai.
Đỗ Địch An gật đầu.
Sau đó hai người đi vào tòa nhà hình tháp, vào trong thất thần cụ của thiếu nữ ở lầu hai. Quy mô của thất thần cụ này lớn giống như thất thần cụ của Đỗ Địch An nhưng cách bài trí lại không giống nhau, tất cả đều là tài liệu và hàng hóa kim loại, cùng với mấy lò luyện kim loại cỡ nhỏ, còn có các loại mô hình đồ đựng được tạo bằng kim loại, ngoài ra chỗ giá sách gần cửa sổ, bên trên bày biện các loại sách Thần Thuật hệ Kim, có các loại như ' Bách khoa toàn thư Thần Thuật hệ Kim ', ' Nguyên tố kim loại cơ bản ', ' Tính tương trùng của kim loại '.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua, cảm thấy phân phối cũng không tệ lắm, nói với thiếu nữ:
- Có dao điêu khắc không, trước tiên ta khắc khuôn đúc.
Thiếu nữ kinh ngạc nói:
- Ngươi không phải muốn làm nhà giam mới sao, khuôn đúc chắc chắn phải rất lớn, dùng dao điêu khắc có thể làm sao, ta có cưa.
- Dao điêu khắc là đủ rồi.
Đỗ Địch An nói:
- Cưa của ngươi quá nhỏ, ta chỉ có thể rèn trước trụ thép của nhà giam, chở về lâu đài cổ tự ta ghép hàn lại.
Thiếu nữ liền giật mình, cười khổ nói:
- Được.
Đáy mắt không khỏi xẹt qua vẻ thất vọng, vốn tưởng rằng có thể tận mắt nhìn thấy quá trình thử Thần Thuật mới của Đỗ Địch An, không nghĩ tới chỉ có thể nhìn được một nửa, bất quá ngẫm lại cũng thế, Thần Thuật mỗi người đều là tuyệt mật, trước khi đăng ký đến Thần Điện nếu như bị người khác biết được và sao chép qua thì không có cách nào biện hộ được.
Đỗ Địch An chú ý đến vẻ thất lạc trên mặt nàng cũng không có để ý, cả hai người không thân chẳng quen, hắn không cần phải làm nhà giam Cát Liệt Giả cho nàng xem.
Thiếu nữ tìm được dao điêu khắc đưa cho Đỗ Địch An, Đỗ Địch An lấy cây gỗ từ trên kệ hàng hóa, tay phải cầm dao nhanh chóng vạch tới, lưỡi đao không coi là quá sắc nhọn, nhưng ở dưới sức lực lớn của hắn dễ dàng đục cây gỗ ra một hình tròn thẳng tắp.
- Ngươi không vẽ đường tròn trước...
Thiếu nữ nhìn thấy Đỗ Địch An trực tiếp động thủ, lắp bắp kinh hãi, vừa mới dứt lời đã nhìn thấy dao điêu khắc trong tay Đỗ Địch An khắc ra đường cong thẳng tắp, không lệch ra một chút uốn éo nào, ánh mắt lộ ra một chút kinh hãi, lập tức nghĩ đến đối với thân phận thần sứ hệ Phương Mộc, không khỏi âm thầm cảm thán, muốn giữ tiếng tăm vang lừng phải dựa vào bản lĩnh mới vững chắc, ngoại giới đồn đãi thiếu niên này là dựa vào vận khí nhưng chiêu thức kỹ thuật đục mô hình thuần thục, nếu không có vô số lần luyện tập thì khó có thể làm được.
Đỗ Địch An nhanh chóng đục ra một số mô hình dài ngắn không giống nhau, trong đầu sớm đã suy nghĩ ra hình dạng nhà giam Cát Liệt Giả.
Thiếu nữ ở bên cạnh yên tĩnh nhìn chăm chú ngón tay của thiếu niên kia, chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh trắng nõn giống như của nữ tử, đục mô hình giống như đang cắt đậu hủ, không lộ ra chút phí sức nào, thong dong mà đẹp đẽ, phảng phất như đang vẽ tranh, nàng xem một lát bỗng nhiên nói:
- Lúc trước Hatton nói ngươi là Thú Liệp giả, là thật sao? Ngươi cũng xuất thân từ bình dân.
Đỗ Địch An cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Không sai.
Tóc hắn màu đen đã chứng minh thân phận của hắn, tuy nhiên màu tóc của quý tộc trừ màu vàng ra cũng có màu này nhưng số lượng ít càng thêm ít.
Thiếu nữ không khỏi dời ánh mắt qua gương mặt của hắn, đáy mắt có một chút sợ hãi rất nhanh bị kia ánh mắt chuyên chú kia xóa bỏ, nhỏ giọng mà nói:
- Thú Liệp giả thường xuyên tiếp xúc với ma vật, đều là người rất xấu, hơn nữa tánh khí táo bạo, tính cách cuồng ngạo, ngươi và Thú Liệp giả khác hình như không giống nhau lắm.
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Ta thấy Thú Liệp giả đều rất khiêm tốn, cơ trí, cẩn thận.
Thiếu nữ cẩn thận từng li từng tí mà nói:
- Ngươi bây giờ còn làm Thú Liệp giả sao?
Dao điêu khắc trong tay Đỗ Địch An dừng lại 2 giây, chậm rãi nói:
- Đã sớm không làm rồi.
- Thật sao?
Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, vui mừng mà nói:
- Vậy thật sự quá tốt rồi!
Đỗ Địch An yên lặng không nói, nhanh chóng điêu khắc lại mô hình, đồng thời luyện tập điêu khắc bằng tay trái, tay phải hắn khống chế lực cũng tăng hơn nhiều, cho dù điêu khắc tác phẩm nghệ thuật tinh tế cũng có thể được bảy phần, huống chi là mô hình nhà giam thô ráp như vậy.
Một lát sau, tất cả mô hình quy định đều xong.
Đỗ Địch An tìm cái ghế dựa ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời suy nghĩ chuyện khác, đợi tài liệu đưa đến.
- Thùng thùng!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Thiếu nữ vừa định tìm Đỗ Địch An nói chuyện thì có chút kinh ngạc, tiến lên kéo cửa ra, sắc mặt thoải mái, đạm mạc nói:
- Ngươi lại tới làm gì?
- Jolin, ta tới thăm ngươi một chút.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của một thanh niên,
- Có thể cho ta vào trong nói chuyện được không?
- Không thể.
Thiếu nữ quả quyết cự tuyệt, thái độ không có chút khách khí nào, hình như cả hai người từng có chuyện không vui.
Thanh niên nói:
- Jolin, ta như thế nào cũng là khách, ngươi tại sao phải đối với ta như vậy?
- Ngươi không là khách của ta.
Jolin đạm mạc nói:
- Ngươi không cần thay đổi chủ ý của ta, ta biết rõ ngươi muốn làm gì.
Thanh niên thấy nàng nói như vậy, hình như có chút khó thở, nói:
- Ta nghe bọn hắn nói rằng ngươi mang về một chàng trai, đây là thật hay sao?
Jolin hừ lạnh nói:
- Thật hay giả với ngươi có liên quan gì?
- Ngươi là người của ta, đương nhiên có liên quan đến ta!
Thanh niên thấy nàng thừa nhận, trong thanh âm có lửa giận mạnh mẻ đẩy cửa ra, lập tức chứng kiến chỗ bên cạnh giá sách trong thất thần cụ có bóng lưng của Đỗ Địch An tùy ý rút các loại sách ra, thấy như vậy hai mắt lập tức hiện hồng, đẩy cánh tay ngăn cản của Jolin, tiến lên phía trước nói:
- Này, tiểu tử, ngươi là ai, cút khỏi đây cho ta!
- Vôn-fram (V) nguyên tố kim loại...
Đỗ Địch An vừa mới lật sách xem, nghe được âm thanh phía sau liền nhíu mày, xoay người nhìn qua chỗ người mới đến kia, là một thanh niên tóc dài màu vàng kim nhạt, bộ dáng hơn tầm trung, không tính là anh tuấn cũng không phải xấu, từ màu tóc đến chất liệu áo quần mà nói, hẳn là xuất thân quý tộc, chỉ là màu tóc bị pha loãng, hoặc là quý tộc khu buôn bán phía nam, nơi đó khí hậu nóng bức, màu tóc quý tộc phổ biến màu vàng kim nhạt, hoặc là quý tộc xuống dốc, bậc cha chú hoặc tổ tông thông hôn với bình dân.
Chỉ là xem xét qua một lượt, Đỗ Địch An liền nhìn ra bảy tám phần thân phận của đối phương, đây không phải nhãn lực mà là lịch duyệt.
- Mặc dù không rõ ràng lắm quan hệ của các ngươi, nhưng ngươi tốt nhất đừng lớn tiếng ồn ào với ta.
Đỗ Địch An đạm mạc nói.
Thanh niên nhìn thấy bộ dáng của Đỗ Địch An, nộ khí trên mặt không giảm chút nào, rõ ràng không nhận ra thân phận của Đỗ Địch An, nghe vậy giận quá thành cười, dựa theo màu tóc, hắn liền nhận định Đỗ Địch An là một kẻ bình dân, tuy nhiên màu tóc đen nhánh như vậy người bình thường cực kỳ hiếm thấy, nhưng mái tóc xù kia cũng không khác dân đen là bao nhiêu, sắc mặt hắn lạnh như băng, nói:
- Ta nói lại lần nữa, cút ra khỏi đây cho ta!
Ngoại trừ màu tóc, hắn còn chú ý tới huân chương thần sứ trước ngực của Đỗ Địch An, hệ Mộc hệ, Trung cấp? Cái này tính là thứ gì!
- Im ngay!
Jolin bên cạnh thấy hắn vô lễ như thế, vội vàng lớn tiếng quát, nói:
- Còn không mau xin lỗi Đỗ tiên sinh, hắn là khách mà ta mời đến, ngươi, ngươi thân là quý tộc, còn như vậy thì đừng trách ta đi đến Thần Điện tố cáo ngươi tùy ý quấy nhiễu nghiên cứu Thần Thuật của ta!
- Nguyên cứu Thần Thuật? Ta coi nam nữ các ngươi nghiên cứu thế nào!
Nhìn thấy Jolin bảo vệ Đỗ Địch An như thế, thanh niên tức giận đến mặt đỏ lên, trên cánh tay gân xanh nổi lên.
Đầu óc Jolin ong ong mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy xấu hổ và giận dữ đỏ bừng, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi nói lại lần nữa xem!
Thanh niên nhìn thấy hình dạng của nàng, biết rõ mình đã quá đáng rồi, đáy lòng có một chút hối hận, nhưng nghĩ đến đối diện còn có một người ngoài ngồi đó, hối hận đáy lòng lập tức bị lửa giận thay thế, quát với Đỗ Địch An:
- Xú tiểu tử, còn chưa cút?!
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, chậm rãi khép sách lại, phóng tới bên cạnh trên bàn.
Bành!
Mới vừa bỏ sách xuống, thân thể đã giống như là ảo ảnh lướt đi, sau một khắc một đạo Hôi Ảnh mạnh mẻ đánh bay người bên cạnh Jolin ra ngoài, keng một tiếng, đụng vào cánh cửa phía sau.
Đỗ Địch An tiến đến hai bước, ba một tiếng, một cái tát trên mặt của hắn, thanh niên vừa mới ngẩng đầu bò lên thanh niên lập tức bị tát ngã nhào trên đất lên, một chưởng này lực đạo tương đối mạnh, ở miệng tung tóe ra vài giọt máu tươi, cùng với hai cái răng rơi trên mặt đất.
- Đây chỉ là ta cảnh cáo ngươi, không nên tiếp tục làm càn.
Đỗ Địch An chậm rãi nói.
Thanh niên đau đến phát mộng, nghe nói như thế, quay đầu nhìn Đỗ Địch An, từ góc độ này vừa vẹn thấy Jolin phía sau bả vai Đỗ Địch An chứng kiến, điều này khiến hắn ý thức được mình giờ phút này bộ dáng chật vật như thế nào, hắn nổi giận gầm lên một tiếng nhào tới Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An đứng thẳng người, một cước đá vào lồng ngực khiến hắn bay ra ngoài cửa, không liếc mắt nhìn, quay đầu nói với Jolin:
- Chuyện này ngươi tự xử lý đi, ta ra tay chỉ vì hắn mạo phạm đến ta, chuyện của các ngươi hãy tự mình xử lý, đừng quấy nhiễu đến ta.
Nói xong, quay người trở lại trên mặt ghế, cầm cuốn sách trên bàn tiếp tục lật xem, làm như không có chuyện gì phát sinh.
Jolin giật mình phục hồi tinh thần lại, trên mặt không khỏi lộ ra một chút hoảng sợ, hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt, nàng không nghĩ tới vị thanh niên này hiểu được kỹ thuật chiến đấu và cỡi ngựa đơn giản, vậy mà bị Đỗ Địch An lập tức đánh bại, hơn nữa là áp đảo, cái này là sức mạnh của Thú Liệp giả? Cái này là sự khiêm tốn của Thú Liệp giả?
Lúc này, nghe được tiếng rên rỉ ngoài cửa, nàng kịp phản ứng vội vàng đi ra ngoài, thanh niên này dù sao cũng là một quý tộc, nàng đắc tội không nổi.
Thanh niên từ bên ngoài bò lên, nhìn thấy Jolin chạy đến, chỉ cảm thấy tôn nghiêm trên người đều không còn, đôi mắt muốn nứt mà phóng tới cửa lớn, gầm lên giận dữ:
- Ta phải giết ngươi!!
- Ngươi đừng...
Jolin vội vàng vươn tay ngăn ở trước cửa.
- Xin hỏi, Đỗ Địch An tiên sinh có ở đây không?
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng hỏi tò mò.