Chương 325 Chuẩn Bị
Chờ lúc Đỗ Địch An trở lại lâu đài cổ, bảy ngàn cân tài liệu còn lại cũng bị đưa đến lâu đài cổ. Đỗ Địch An phân phó Nicotine để hắn an bài người đem những tài liệu này đến sân sau của lâu đài. Về phần 3000 cân thép hình trụ cùng lưỡi câu đã dung luyện được, tất cả đều chất bên cạnh sân huấn luyện.
Đỗ Địch An để Kacheek cùng Lão Kim đem vật hắn mới dung luyện dưới mật thất mang lên sân huấn luyện, đây là một lò luyện cỡ nhỏ khoảng 3 mét, hắn mua được trên thị trường với giá mười Kim tệ. Mặc dù hôm nay đối với hắn mà nói, mười miếng Kim tệ không đáng được nhắc tới, nhưng đối với bình dân lại là tích trữ bảy tám năm.
Chuyển lò luyện ra, Đỗ Địch An dạy Kacheek cách đốt lò, để Nicotine đi mua một ít nhiên liệu than đá. Ở thời đại không có điện năng, muốn nối hai mảnh kim loại với nhau đều phải dùng lửa thiêu.
- Thiếu gia, ngươi muốn chế tạo lồng giam lớn như vậy làm gì?
Lão Kim nhìn thấy chiều dài của sắt thép hình trụ này, tò mò hỏi.
Đỗ Địch An một bên lấy nước thép nung được dội lên mối hàn, vừa nói:
- Tới ngoài vách tường săn bắn ma vật, dùng làm bẫy rập.
Kacheek đang khởi động quạt gió bên cạnh, cười nói:
- Ngươi đúng là chịu chi, phí thành phẩm của những vật này cũng không ít.
Đỗ Địch An không có trả lời, cúi đầu chuyên tâm mối hàn.
Một giờ sau, nhà giam thép rốt cục thành hình, là một hình vuông cạnh dài sáu mét. Vì cân nhắc đến tốc độ phát triển khủng bố của tiểu Cát Liệt Giả cho nên hắn cố ý làm chiều cao nhà giam gấp đôi thân nó, dủ dùng trong thời gian ngắn.
Làm xong nhà giam, Đỗ Địch An tiếp tục làm xiềng xích. Nung được một lát, tám cái xiềng xích thép to như cổ tay đã ra lò, ném vào trong nước lạnh khó trắng xì xì bốc lên. Sau khi làm lạnh hắn móc một đầu xiềng xích vào lưỡi câu, một chỗ khác móc vào nhà giam. Khẽ đảo mắt, tám phương hướng của nhà giam đều được nói với xiềng xích cùng lưỡi câu sắt thép.
Nhìn thấy nhà giam được thành hình, bọn người Kacheek hơi sợ hãi thán phục, đồng thời cũng tò mò đối với ma vật Đỗ Địch An muốn đi săn.
Đỗ Địch An gọi thú xa vận chuyển tới, thú xa vận chuyển này bị cấm đi vào những khu buôn bán chính, chỉ có thể xuất hành ở ngoại thành khu buôn bán. Thú xa cũng có nhiều loại kích cỡ, thú xa lớn nhất là thú xa Voi ma mút trưởng thành cao từ 7m đến tám mét. Voi ma mút này là một loại dã thú đã bị thuần phục giống với ngựa. Bản tính hung lệ đã bị ma diệt, rất ít xuất hiện hiện tượng công kích người.
Mặc dù như thế, Voi ma mút thú xa vẫn bị cấm đi vào chủ khu. Đầu tiên là lo lắng không khống chế được sẽ xuất hiện bạo loạn giẫm đạp người đi đường, thứ hai là cân nhắc đến trọng tải của nó dễ dàng tạo thành tổn hại đối với đường phố.
Đỗ Địch An để Jinny cùng Kacheek chuyển lồng giam lên thú xa, dùng hơn mười dây thừng thô ráp cuốn quanh cố định lại, đắp miếng vải đen lớn lên che khuất lồng giam.
Giờ phút này mặt trời đã lặn về phía tây, sắc trời gần hoàng hôn.
Lần này Đỗ Địch An không mang bọn người Kacheek đi theo, hắn một mình ngồi trên thú xa rời khỏi lâu đài cổ. Xa phu khống chế thú xa là một trung niên nhân hơn ba mươi tuổi, trang phục kỳ lạ.
Trong tay hắn không phải roi mà làmột cây sáo, trên đường đi khẽ thổi du dương. Đỗ Địch Ansau khi hỏi thăm mới biết được, hai bên ngà voi của voi ma mút trống rỗng, có năng lực cảm nhận âm thanh rất mạnh, phương pháp khống chế chủ yếu là thông qua tiếng sáo.
Đỗ Địch An một đường tán gẫu cùng xa phu, tuy người kia chỉ là một xa phu nho nhỏ nhưng cũng khiến hắn được ích lợi không nhỏ.
Chờ sắc sắc đêm phủ xuống, thú xa đã đi tới cứ điểm.
- Đỗ tiên sinh, ta chỉ có thể đưa ngươi đến nơi này thôi.
Xa phu dừng tiếng sáo lại, hướng Đỗ Địch An nói.
Đỗ Địch An gật đầu, Voi ma mút rất dễ để lại dấu chân bên ngoài cứ điểm, sẽ bị dã nhân truy tung đến. Hơn nữa nếu gặp gỡ quái vật biến dị tại khu phóng xa cũng dễ bị quần công rơi vào tay giặc. Trong hơn trăm năm được nuôi dưỡng, loại sinh vật biến dị đã từng hùng cứ một phương tại khu phóng xạ này đã mất đi hung tính cùng năng lực công kích, chỉ biết trở thành một phương tiện di chuyển to lớn.
Đỗ Địch An nhảy xuống thú xe, đưa ra huân chương Thú Liệp giả của mình.
Thủ vệ kiểm tra một chút rồi đưa trả lại cho hắn, nhìn qua miếng vải đen trên thú xe đằng sau nói:
- Trong này là cái gì?
- Công cụ đi săn.
Đỗ Địch An quay người trở lại trước thú xa xốc miếng vải đen lên, kéo lồng giam sắt thép từ trên thú xa xuống phóng lên trên mặ đất. Sức nặng 3000 kg cũng khiến hắn phí một phen sức lực.
Xa phu nhìn thấy Đỗ Địch An một mình có thể cầm lên nhà giam lớn như vậy hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Thủ vệ bên cạnh cũng lắp bắp kinh hãi, cảnh giác nhìn Đỗ Địch An, trong mắt có kiêng kị cùng sợ hãi thật sâu, nói:
- Xin mời.
Đỗ Địch An cầm lấy hai cây sắt thép hình trụ trong nhà giam, nhấc lên trên lưng hướng về phía bóng đêm ngoài cứ điểm mà đi.
Khẽ đảo mắt Đỗ Địch An đã rời khỏi cứ điểm hơn 1000m, hắn theo mùi gió để tìm vị trí, cái mũi không ngừng chuyển động phân tích các loại mùi trong gió. Vừa đi vừa ngửi, hơn một giờ sau, rốt cục Đỗ Địch An cũng ngửi thấy được một mùi quen thuộc, đúng mùi của tiểu Cát Liệt Giả kia!
Đôi mắt hắn sáng ngời nhanh chóng cõng nhà giam đi về hướng mùi phát ra. Cũng không lâu lắm hắn đã ngửi thấy mùi cực kì đậm ở hơn mười dặm phía trước, phân nửa đầu tiểu Cát Liệt Giả kia là ở chỗ này. Hắn ngừng lại ném nhà giam xuống trên đất, lắc hai tay có chút mệt mỏi cương cứng, lấy ra huyết tương Thú Liệp Giả từ trong lồng ngực lần trước bôi lên chiến giáp Thú Liệp giả của mình. Huyết tương đã cứng ngắc, mùi phát ra yếu ớt. Hắn dùng băng gạc quấn quanh để tránh huyết tương bị gió thổi rơi ra khỏi chiến giáp.
Sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng, Đỗ Địch An giơ nhà giam lên tiếp tục đi về hướng Cát Liệt Giả.
Trong bóng tối, không ít dã thú biến dị của khu phóng xạ đã ra ngoài kiếm ăn.
Ngắn ngủn vài dặm lộ trình Đỗ Địch An đã gặp phải vài dã thú biến dị bộ dáng kì lạ, bị hắn tùy tiện đánh chết.
- Hửm?
Đột nhiên Đỗ Địch An đột nhiên ngửi thấy mùi Cát Liệt giả cực đậm, hơn nữa càng lúc càng nồng nặc, lập tức biết rõ nó đã phát giác được mình, đang chạy tới đây. Ánh mắt của hắn nghiêm nghị, trong lòng có một phần khẩn trương, nhưng nhiều hơn là hưng phấn, phóng lồng sắt lên mặt đất, nghiêm chỉnh đối đãi.
Một lát sau, một tiếng động sàn sạt vang lêntrong bóng tối, bỗng nhiên có một đạo hắc ảnh cự đại nhảy lên, cao gần bốn mét, toàn thân dữ tợn giống như hải tảo, tất cả tứ chi đều là liêm đao sắc bén. Toàn thân của nó đều là lợi khí công kích.
Cấu tạo thân thể khủng bố này khiến cho người xem mà sợ!
Đỗ Địch An nhìn thấy nó, trong lòng có một ít giật mình. Không nghĩ tới thời gian ngắn ngủn không đến một ngày mà thể tích tiểu gia hỏa hình như đã trưởng thành một ít, tốc độ phát triển này không khỏi quá nhanh đi?
Tiểu Cát Liệt Giả đứng trước, đôi mắt như hai viên phỉ thúy nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An có chút khẩn trương, không rõ hành vi tiến hóa của những ma vật này. Nếu như bị nó công kích, chính mình chỉ có thể trốn vào trong lồng sắt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiểu Cát Liệt Giả chậm rãi di chuyển, vòng quanh nhà giam sắt thép.
Đỗ Địch An thấy vậy trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, kéo lồng giam đi về hướng kiến trúc vứt bỏ lần trước. Tuy hiện tại có thể nhốt tiểu Cát Liệt Giả này vào trong lồng giam, nhưng nhà giam sẽ tăng trọng lượng, Đỗ Địch An chưa hẳn có thể kéo được. Nếu nhốt ngay tại trên bãi đất trống này sẽ rất dễ bị người khac chú ý tới. Kiến trúc phế tích lần trước chính là địa điểm che giấu tuyệt hảo.
Tiểu Cát Liệt Giả nhìn thấy nhà giam bị kéo đi, hình như kinh ngạc một chút, lùi về phía sau mấy bước, nhưng rất nhanh nó đã kịp phản ứng, nhanh chóng đuổi theo, ở phía sau đánh giá nhà giam, thỉnh thoảng giỡ cánh tay liêm đao lên chặt lên nhà giam, phát ra tiếng vang kim loại chém vào nhau khiến Đỗ Địch An nghe được có chút kinh hãi.
Trong bóng đêm tại đây, mây phóng xạ che lấp Tinh Không. Lúc gần tới mùa tuyết đen, trên bầu trời khá nhiều mây mù, màu sắc cũng đậm hơn, cầu phóng xạ ở trong đó, một mực che khuất ánh trăng cùng tinh quang, dưới mặt đất đen kịt không chút ánh sáng.