← Quay lại trang sách

Chương 359 Chạy!

Chi chi!

Phệ huyết thử rơi xuống bụi cỏ tươi tốt nồng đậm hơn so với những vùng cỏ xung quanh, con phệ huyết thử kia ngã nhào vào bụi cỏ lăn lộn bảy tám vòng nhưng không có ngã chết ngay tại chỗ, nó đau đến mức nhe răng trợn mắt mà thét lên, thân thể lăn lộn ý đồ muốn đứng lên nhưng chân sau đã bị gãy, nó cố đạp chân mấy lần nhưng vẫn không thể đứng vững được, cuối cùng chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, kéo lê thân thể chậm rãi tiến về mép bụi cỏ mà bò lên.

Đỗ Địch An đem ẩn núp ở vùng ven phía dưới, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt chăm chú quan sát Cát Liệt Giả, hắn cũng không thèm để ý con phệ huyết thử kia giờ phút này còn sống hay đã chết, bất luận chính là sống hay chết, chỉ dựa vào năng lực tự thân của con vật bé nhỏ này khó mà có thể khiến Cát Liệt Giả để ý, muốn chân chính thử nghiệm Cát Liệt Giả, chính là phủ lên người nó một ít bột phấn huyết tương!

Giữa thiên địa chỉ có hơi gió nhẹ nhàng đang gào thét, trong khi Đỗ Địch An nín hơi chờ đợi, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt đã hết bảy tám giây, con Cát Liệt Giả kia ngoại trừ lúc nghe thấy âm thanh con phệ huyết thử ngã xuống thì bỗng có phần khẽ nhúc nhích, sau đó thì cứ như thời gian ngưng đọng lại không một động tĩnh, điều này khiến nhịp tim Đỗ Địch An dần dần tăng tốc, chờ đến mười mấy giây sau, trông thấy Cát Liệt Giả vẫn không hề có động tĩnh gì, đáy lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, từ sâu trong đôi mắt lướt qua một luồng sát ý, cấp tốc mở bao đựng tên phía sau ra, nhổ tiễn dựng cung, nhảy vào bên trong con đường đi hoang vu, trong những khe hở do con đường bị nứt ra kia mọc lên từng lùm cỏ dại nồng đậm, che chở lấy thân hình của hắn.

- Nhất định phải đánh trúng vào sơ hở của nó!

Đỗ Địch An vừa tức tốc phi tới gần, vừa tập trung chuẩn tinh thần, giờ phút này mới là thời khắc nguy hiểm nhất, hắn dùng thân mình cho con Cự Thú kia một đòn trí mạng cuối cùng, chỉ có duy nhất một cơ hội xuất thủ thôi!

Lúc trước hắn ngày ngày lợi dụng bóng đêm vượt qua cứ điểm, vụng trộm lúc cho Cát Liệt Giả nhỏ ăn, Đỗ Địch An cũng đã quan sát Cát Liệt Giả nhỏ, dù sao nó cũng là ma vật truyền kỳ, bất luận là đối với nguyên tố thần điện hay là với thế lực chế định ma vật bên trong vách tường mà nói, có thể ở khoảng cách gần như vậy mà quan sát một ma vật truyền kì trăm năm khó gặp là là hội vô cùng quý giá.

Thông qua quan sát, Đỗ Địch An đại khái cũng hiểu rõ phần nào về cấu tạo thân thể Cát Liệt Giả, đồng thời quan sát được hai nhược điểm của nó.

Thứ nhất chính là ánh mắt.

Đối với đại đa số sinh vật mà nói, ánh mắt đều là vị trí yếu kém nhất, điểm này trên người Cát Liệt Giả cũng không ngoại lệ, chỉ là mí mắt phía ngoài con mắt của nó lại là một tầng bảo hộ vô cùng kiên cố, chính là một trong những sinh vật hiếm thấy có mí mắt tiến hóa thành áo giáp, lại có độ dày tới tận ba centimet, dù cho là đạn của súng ngắn thông thường cũng chỉ có thể lưu lại một vết lõm phía trên đó, khó mà có thể bắn thủng.

Bởi vậy muốn bắn trúng mắt của nó chỉ có thể nhân lúc trước khi mắt của nó khép lại mà tấn công.

Nhược điểm thứ hai chính là chỗ bài tiết của nó.

Trên toàn thân nó hầu như tám mươi phần trăm chính là lưỡi dao liêm đao, còn lại hai mươi phần trăm chính là đầu lâu cùng thân thể, đây là một tỉ lệ cực kỳ kinh người, mặt ngoài thân thể nó chính là một tầng giáp xác vô cùng kiên cố, vị trí mép thân thể là chỗ cực kỳ sắc bén, nếu như đổi lại là cơ thể người thì vị trí đó chính là phần eo cũng sắc bén giống như lưỡi đao, có thể công kích địch nhân.

Nhưng phần đuôi của nó lại chính là nơi bài tiết, là một phần mà không có bất kì cái gì bảo vệ, mặc dù miệng bài tiết có giáp xác bao trùm, nhưng vẫn có những khoảng trống không được bảo hộ, chỉ cần có thể bắn mũi tên vào là đã có thể tạo thành tổn thương.

Sưu!

Đỗ Địch An từ trong bụi cỏ chạy tới, vây quanh đằng sau thân thể con Cát Liệt Giả này, có bột phấn huyết tương lúc trước làm mồi dụ có thể khiến nó nhất thời không động đậy, điều này khiến hắn có thể yên tâm phần nào mà tới gần bên trong tầm bắn.

Rất nhanh Đỗ Địch An đã đi tới vị trí cách con Cát Liệt Giả kia khoảng một trăm năm mươi mét, đây là vị trí bên trong tầm sát thương của hắn, bây giờ tầm sát thương cao nhất của hắn sớm đã đạt tới khoảng cách ba trăm mét, nhưng ở khoảng cách một trăm năm mươi mét thì lực phá hoại có thể đạt tới mạnh nhất! Hơn nữa độ chính xác cũng cao nhất!

Đỗ Địch An xoay người trong bụi cỏ nhìn lên con cự vật cao hơn ba mươi mét trước mặt, nếu như nó quay lại mà nhào tới thì hắn hẳn là phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa, điều này khiến lòng hắn không chịu được mà cảm thấy khẩn trương, lông tóc toàn thân dựng đứng, cơ bắp cũng căng cứng, không dám há mồm mà thở dốc.

Thân thể Đỗ Địch An xê dịch về bên trái mấy bước, hắn điều chỉnh một góc độ, từ nơi này nhìn lại, thì thấy chỗ bài tiết trên phần đuôi của con Cát Liệt Giả đang chúi xuống mặt đất, hai bên chính là những lưỡi đao hỗn loạn đang ngổn ngang lộn xộn ngăn bên ngoài thân thể, từ khoảng cách giao thoa giữa những lưỡi liêm đao bén nhọn này này có những chỗ hở có thể công kích được, có thể thẳng một đường mà bắn tới chỗ bài tiết trên phần đuôi của nó, từ đó hắn chọn lựa ra một góc độ đặc biệt mà có thể đem lại hiệu quả bắn cao nhất, sau đó dựng mũi tên vào, trong lòng không dám lộ ra sát ý quá mạnh, xem con cự thú trước mặt này như bia ngắm trên sân tập huấn luyện ngày xưa của mình mà tập trung cao độ.

- Chỉ một tiễn này...

Đỗ Địch An hơi hơi nheo đôi mắt lại, chậm rãi hít một hơi thật sâu, rồi nhắm thẳng vào chỗ bài tiết kia mà bắn.

Sưu!

Buông tay, tiễn bay!

Tiếng xé gió lướt qua, trong mấy giây ngắn ngủi mà Đỗ Địch An bắn mũi tên kia ra, hắn không có ngây ngốc đứng tại chỗ quan sát kết quả mà là xoay người bỏ chạy.

Khoảng cách một trăm năm mươi mét ngắn ngủi chớp mắt là đã đến, mũi tên hung hăng đâm vào miệng bài tiết của con Cát Liệt Giả, sau đó bỗng nhiên xuyên sâu vào bên trong, con Cát Liệt Giả một mực nằm sấp trên mặt đất không còn nhúc nhích mà chỉ gầm nhẹ một tiếng, thân thể to lớn của nó chậm rãi xê dịch xoay đầu lại, lập tức trông thấy Đỗ Địch An từ trong bụi cỏ đang tức tốc lao đi, nó lập tức gầm rú mà truy đuổi theo.

Đỗ Địch An biến sắc, không ngờ rằng nó còn có thể bộc phát ra thể năng cường đại như thế, hắn tức tốc cài tên mà bắn vào phía trên của một tòa lầu cao ở đằng xa, đằng sau mũi tên này có buộc sẵn dây thừng, hắn bắt lấy sợi dây thừng rồi quay người tiếp tục chạy tới.

Bành!

Thân thể Cát Liệt Giả đánh tới, va sụp cả tầng lầu cao.

Đỗ Địch An không có chạy thẳng tới mà nhảy vào bên trong một cái lỗ hổng bị đứt gãy cách đó không xa, phải biết nơi này đã từng là thành thị, dưới mặt đất chính là cống thoát nước cùng tàu điện ngầm với những tia sáng âm u.

Đỗ Địch An nhảy thẳng xuống dưới, xuyên qua khu vực có nhiệt độ phóng xạ cao, nước đọng bên trong sớm đã khô cạn, nơi này chính là một trạm xe lửa. Đỗ Địch An không hề kinh ngạc, lúc trước chạy trong bụi cỏ, hắn đã từng nhìn thấy một cột mốc đường ngã xuống bị rêu xanh cỏ dại phủ đầy ở bên ven đường, mặc dù chữ viết phía trên mơ hồ, nhưng vẫn còn lưu lại một chút vết tích, hắn đã phân biệt nhận ra được.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, lập tức trông thấy nơi xa có một thứ khủng lồ màu đen bằng sắt thép, đó chính là tàu điện ngầm.

Đỗ Địch An nhìn thấy chỗ này gần sát nơi tàu điện ngầm đang dừng, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa mà lập tức chạy như bay, lúc trước trước khi bắt đầu công kích Cát Liệt Giả hắn đã cảm giác được hoàn cảnh chung quanh, mùi hư thối trong này cực nồng, lại là trạm xe lửa, hiển nhiên là có tàu điện ngầm dừng ở trong sân ga, nếu không phải thì tuyệt đối sẽ không có mùi thi thể hư thối nồng như thế.

Bành!

Đỗ Địch An chui cửa sổ mà vào bên trong tàu điện ngầm, chỉ thấy bên trong tàu điện ngầm là một màu đen kịt, trên hai hàng chỗ ngồi là những thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, đại đa số đều là thi cốt đã bị tro bụi bao trùm thành một lớp dày, huyết nhục sớm đã hoàn toàn hư thối theo năm tháng, bị những côn trùng bé nhỏ gặm nhấm, ngoài ra trên mặt đất còn có một số thây khô đang nằm ngổn ngang, làn da đầy nếp gấp khô cằn giống như là người già tám mươi tuổi ảm đạm không chút ánh sáng, còn có những khối thi thể mà nhìn qua bộ dáng gương mặt cùng trang phục trang phục trên thân của nó là có thể đoán được đó là người trẻ chừng hai mươi tuổi.

Đỗ Địch An trông thấy những thây khô này, ánh mắt có phần hơi lạnh lẽo, hắn không tới gần, cũng không để ý đến, mà chỉ nhắm thẳng phía trước tàu điện ngầm mà chạy tới.