Chương 367 Hàng Phục
Con Cát Liệt Giả nhỏ bị kéo đi này còn yếu hơn những gì Đỗ Địch An tưởng tượng rất nhiều, nó chỉ nằm co rúm bất động không có phản kháng.
Sau khi Đỗ Địch An kéo nó tới, hắn vung vẩy dao găm chém về chỗ khớp nối trên thân thể đầy lưỡi dao của nó, phốc một tiếng, chỗ khớp nối bị đâm trúng khiến con Cát Liệt Giả nhỏ này đau đến cực độ suy yếu mà C-K-Í-T..T...T một tiếng, nó vung vẩy những lưỡi dao trên thân thể chém về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thoải mái mà xoay người tránh thoát. Sau đó hắn đột nhiên dùng sức rút phăng lưỡi dao trên thân thể con Cát Liệt Giả kia ra, tiên huyết tung tóe khắp nơi.
Con Cát Liệt Giả nhỏ này đau đến kêu thảm lăn lộn, Đỗ Địch An đứng đấy quan sát chờ sau khi nó dừng lại, lúc này hắn mới nhích tới gần tiếp tục công kích một đòn nữa lên thân thể yếu ớt của nó.
Mấy phút sau, mấy cái lưỡi dao trên thân thể con Cát Liệt Giả này đều đã bị Đỗ Địch An nhổ tung lên, thân thể giống một côn trùng khổng lồ có hình củ lạc, mặt ngoài chính là một tầng giáp xác đen kịt giống áo giáp bảo vệ thân thể.
Đỗ Địch An không tiếp tục để ý đến nó mà tiếp tục xử lý con Cát Liệt Giả nhỏ còn lại.
Sau năm phút, con Cát Liệt Giả thứ hai này cũng bị Đỗ Địch An nhổ gãy toàn bộ liêm đao, đánh mất năng lực chiến đấu.
Đỗ Địch An thở dốc một lát, nhảy ra khỏi hang động, hít thở thật sâu không khí trong lành bên ngoài hang động, đẩy khói dày đặc ra khỏi lá phổi sau đó hắn mới chui vào bên trong một lần nữa, dùng dây thừng trói chặt hai con Cát Liệt Giả nhỏ đã mất năng lực chiến đấu, kéo chúng tới một góc rẽ trong hang động, vào bên trong nhìn lại, chỉ thấy cảnh tượng bên trong cơ hồ như cảnh tượng lần trước hắn đã nhìn thấy, không có gì thay đổi, vẫn là mấy đống xác chết ma vật cao bảy tám mét, Tiên huyết khắp nơi trên mặt đất.
Cái đống xác này có đủ loại ma vật, hắn không đi xem tỉ mỉ từng cái mà nhanh chóng vòng qua đống xác chết ma vật, lập tức nhìn thấy phía sau sào huyệt có mấy quả trứng khổng lồ đang nằm trong đó, hắn nhích tới gần quan sát, những quả trứng này còn cao hơn cái đầu của hắn, hắn không khỏi mở to hai mắt, đầy vẻ kinh hỉ:
- Năm quả sao? Lại còn năm quả? Cộng thêm cái hai quả này nữa, chẳng phải là tổng cộng bảy con sao?!
- Nếu là tính cả con bên trong vách tường kia nữa, thì tất cả là tám con!
Tám con ma vật truyền kỳ, điều này khiến hắn vô cùng hưng phấn?
Điều này có nghĩa hắn có thể tăng xác suất thần hóa Cát Liệt Giả Ma Ngân lêm đến bảy mươi phần trăm!!
Xác suất cao như vậy, hoàn toàn đáng giá để hắn liều mạng một phen!
Đỗ Địch An thở nhẹ một cái, xoay người đến trước đống xác chết trong sào huyệt, hắn nhìn qua chung quanh vài lượt, cũng không nhìn thấy thi thể ma vật ban tên bên trong đó liền hơi thất vọng, lập tức nghĩ đến, trong thi thể ma vật ban tên có ký sinh hồn trùng, thứ này đối lớn Cát Liệt Giả cũng hẳn là đồ đại bổ, dù sao Nhân Loại dựa vào ký sinh hồn trùng để đề cao năng lực Ma Ngân, hơn phân nửa ma vật cũng sẽ có nhu cầu này.
Đỗ Địch An nhìn về phía hai con Cát Liệt Giả nhỏ bị trói nằm rạp trên mặt đất kia, ánh mắt hơi chớp động, rồi từ trong đống xác chết ma vật cầm ra thi thể cở hai con chó ngao Tây Tạng lớn, ném đến trước mặt bọn chúng.
Hai cái nhỏ Cát Liệt Giả nhìn thấy đồ ăn thì lập tức ngọ nguậy xích lại gần, cắn xé từng ngụm lớn.
Chỉ là không có lưỡi dao trên thân thể, chúng chỉ có thể dựa vào miệng mà ăn, điều này khiến bọn chúng đến việc ăn cũng rất gian nan.
Đỗ Địch An lại không quản những điều này, không tiếp tục ở trong hang động đầy khói này nữa mà lui trở về bên ngoài hang động, hắn thầm nghĩ:
"Đặc tính săn mồi tàn khốc ma vật trên thế giới đã tạo thành khu vực sinh hoạt của ma vật, tựa như ba khu bần, dân, thương được phân chia bên trong vách tường khổng lồ, đại đa số ma vật ở vùng này có đẳng cấp chừng từ hai mươi đến ba mươi lăm, con Cát Liệt Giả lớn kia lựa chọn chỗ này làm sào huyệt đẻ trứng, đoán chừng cũng là cân nhắc tới việc ma vật nơi đây yếu kém, không dễ làm tổn thương đến con của nó, hơn nữa sau khi con của nó rời đi hang động là có thể có một hoàn cảnh sinh tồn thích hợp."
- Ma vật đẳng cấp hai mươi đến ba mươi lăm thường ưa thích săn con non cùng trứng ma vật làm thức ăn, có hai loại, đầu tiên là Phệ Tri Chu đẳng cấp hai mươi mốt, cái đầu thấp bé, là loại ma vật bài tiết ra mùi cực kỳ mẫn cảm, ưa thích vụng trộm theo dõi tại đằng sau những ma vật khác, tùy thời săn bắt con non hoặc trứng mà bọn chúng hạ sinh.
- Loại thứ hai chính là ếch, chẳng những thích ăn trứng hoặc con non của ma vật khác mà còn thích ăn cả thú con của mình, cho nên mỗi khi ếch giống cái mang thai đều sẽ rời xa giống đực, coi giống đực là mãnh thú thiên địch.
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía,
- Nơi này địa hình khô ráo, trước kia hẳn là vùng ngoại thành, núi đồi khá nhiều, ếch là loài ưa thích tại ẩm ướt, bên này hẳn không có, ngược lại là cần phải phòng bị phê Phệ Tri Chu, thứ này số lượng khá nhiều, nhược điểm cũng rất rõ ràng, chúng sợ ma vật cỡ lớn, phàm là trông thấy ma vật thể tích to lớn đều không dám công kích.
- Với hình thể của con Cát Liệt Giả nhỏ này, ngay cả khi chúng vẫn đang trong thời kỳ ấu sinh, nó vẫn không dám tiến công nên không cần bố trí bẫy rập phòng bị gì cả, chỉ cần cẩn thận dã thú khác là được, chớ bị mùi máu tanh trong huyệt động hấp dẫn tới.
Hắn xoay người lại đến trước hang động, vận chuyển mấy khối đá khổng lồ, ngăn chặn miệng hang động lại lần nữa.
Sau khi làm xong, hắn nhìn chung quanh một lượt, thấy không có động tĩnh gì, lúc này mới nhanh chóng quay người rời đi.
- Thời gian không còn nhiều, nhất định phải giữ lại cái hang động này, Cát Liệt Giả lớn đi săn xung quanh đây, ma vật khác sẽ không dám tới gần, nhưng thời gian dài khó tránh khỏi sẽ có ma vật di chuyển tới, xâm nhập cấm địa.
Đỗ Địch An vừa trở về vừa suy tư, hắn vừa đi vừa nghỉ suốt dọc đường, bỏ qua một chút mùi lạ lẫm, thuận lợi quay trở về chỗ thi thể con Cát Liệt Giả lớn.
Hắn vừa nhảy vào bên trong tàu điện ngầm liền trông thấy một con hành thi liêm đao khổng lồ đang ghé lại cắn xé thi thể con Cát Liệt Giả lớn, hắn không khỏi sầm mặt lại, lúc trước không chém giết hết hành thi bên trong tàu điện ngầm, dẫn đến bây giờ còn lưu lại không ít, mà hành thi này đại khái là loại dũng cảm nhất, có một không hai trong tất cả các ma vật, ngay cả khi đối mặt với Cát Liệt Giả cũng vẫn ngang nhiên tiến công.
Hành thi liêm đao này thân cao gần ba mét, bắp thịt toàn thân tăng vọt cực kỳ cồng kềnh, có thể nhận đây ra chính là hành thi bên trong tàu điện ngầm lúc trước!
Lúc Đỗ Địch An dò xét nó thì hành thi liêm đao này cũng chú ý tới hắn, nó lập tức gào thét một tiếng, lao về phía Đỗ Địch An.
Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh lùng, lập tức cài tên nhắm chuẩn cái trán nó mà bắn.
Phốc!
Mũi tên đột nhiên bay đi.
Hành thi này có thể trạng giống với hành thi liêm đao biến dị có tư duy tránh né cực đại mà trước đó Đỗ Địch An đã gặp phải, nhưng mà lúc một tiễn trước mặt này bay đi, nó lại không có chút ý thức tránh né nào cả, phốc một tiếng, mũi tên lập tức găm vào đầu nó, thân thể to lớn ầm vang ngã xuống đất.
Đỗ Địch An nao nao, không ngờ rằng lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy, hắn biết hành thi này sẽ không giả chết, chờ đến lúc nó không còn nhúc nhích, hắn lập tức nhảy tới, chỉ thấy cơ bắp trên người nó cồng kềnh mà cứng rắn, chân dẫm lên trên cơ bắp tựa như đạp trên tảng đá, huyết sắc che kín cơ bắp, tựa hồ muốn từ trong cơ thể lồi ra.
Rống!
Lúc Đỗ Địch An quan sát, một tiếng gầm lên giận dữ khác vang tới, không ngờ chính là một con hành thi, thể trạng hành thi này vô cùng to lớn cồng kềnh.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, hắn nhanh chóng nhổ tiễn, tay vừa sờ đến mũi tên trong bao đựng tên liền phát hiện mũi tên còn thừa trong bao đựng không nhiều lắm, trong lòng hắn thầm run lên, rút một mũi tên ra cắm vào rồi nhanh chóng nhắm chuẩn, sưu một tiếng bắn ra.
Phốc!
Mũi tên thẳng tắp lao đi, tinh chuẩn trúng ngay trán nó.
Con hành thi cồng kềnh này giương nanh múa vuốt đánh tới, nhưng chưa kịp tránh né lập tức đã bị đánh trúng ngay đầu ngã nhào trên mặt đất.