Chương 374 Ma Nhục Thôi Hoá
Vậy còn ngươi?
Kacheeck kỳ quái hỏi??
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ cần làm tốt việc của ngươi là được, những thứ ngươi nên biết, đương nhiên sẽ cho ngươi biết.
Kacheeck nghẹn lời cười khổ một tiếng, không hỏi nữa.
Đỗ Địch An và bọn họ cùng nhau cắt huyết nhục của Cát Liệt Giả bỏ vào trong bọc hành lý mang tới, bọc hành lý này chính là thứ hắn cố tình chuẩn bị, bên trong có hai lớp, một lớp là túi nhựa, một lớp là sợi bông, là bọc hành lý hoang dã tương đối cao cấp, có thể giấu được mùi trong thời gian dài.
Sau khi đựng đầy, hắn nhấc bọc hành lý lên, ra tàu điện ngầm, phân phó Kachecck trông coi cẩn thận nơi này rồi lập tức quay người chui vào trong bụi cỏ chỗ đống đổ nát nhanh chóng rời đi.
Đi khoảng bảy tám dặm, hắn dừng lại ngửi một chút, sau khi thấy hai người Kacheeck và Jinny không ở phía sau theo dõi, lúc này mới tiếp tục đi tiếp.
Hơn nửa canh giờ.
Đỗ Địch An đi tới trước hang động của Cát Liệt Giả, huyệt động này vẫn bịt kín, duy trì bộ dáng lúc trước, đây là địa bàn đi săn của Cát Liệt Giả, tạm thời không có ma vật xuất hiện tới gần nên tương đối an toàn.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cự thạch ra một khe hở, ngửi ngửi mùi bên trong, lập tức ngửi được mùi của Cát Liệt Giả nhỏ kèm theo mùi tanh nồng, giống với mùi lúc trước lần đầu tiên hắn ngửi được của con Cát Liệt Giả nhỏ kia quẹo vào trong vách tường, đều là mùi của trứng vừa nở không lâu.
Trong lòng của hắn vui mừng, lập tức dựa theo phương pháp đi săn lúc trước, đẩy cự thạch ra, lộ ra một lỗ hổng, đồng thời cảm ứng động tĩnh của Cát Liệt Giả nhỏ mới nở ở bên trong, thấy nó ngay ở phía sau cửa động, lập tức lui lại mấy bước, ném mạnh tảng đá vào, dẫn dụ nó đi ra.
Cát Liệt Giả nhỏ mới nở này hiển nhiên chưa học được kinh nghiệm từ hai vị huynh đệ đang bị thương trong huyệt động, rất nhanh liền nhảy lên lỗ hổng, lúc vừa hướng ra ngoài nhìn xung quanh, một mũi tên bắn lén vội vàng không kịp chuẩn bị phóng tới, lập tức trúng vào nhãn cầu chỗ quan trọng của nó, góc độ xảo trá vô cùng.
Cát Liệt Giả nhỏ mới nở kêu thảm một tiếng, vội vàng bò về phía sau, lùi về trong huyệt động.
Đỗ Địch An lập tức chạy tới, tiếp tục bắn, sau mười mấy phút, Cát Liệt Giả nhỏ mới nở này cũng ngã dưới tên của hắn, bị hắn chặt đứt thân thể chỉ giữ lại một bộ phận thân thể ở giữa trụi lủi, buộc lại ở một chỗ hang động.
Trong huyệt động có hai con Cát Liệt Giả nhỏ bị buộc lại với nhau, dây thừng trên thân bị cắt đứt rồi, dường như là bị Cát Liệt Giả nhỏ mới nở này chặt đứt, thân thể nhấp nhô đi đến chỗ đống xác ma vật chết, há miệng đã có thể cắn xé đống xác đồ ăn.
Trông thấy Đỗ Địch An vào động, hai con Cát Liệt Giả nhỏ này thét chói tai, dường như cực kỳ hoảng sợ, không ngừng ưỡn ẹo thân thể di chuyển tránh xa chỗ của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng cười một tiếng, mở bọc hành lý vứt trên mặt đất ra, móc huyết nhục của Cát Liệt Giả lớn ở bên trong ra, cắt từng khối thịt đều nhau, ném trước mặt ba con Cát Liệt Giả nhỏ, lẳng lặng chờ.
Một lát sau, ba con Cát Liệt Giả nhỏ dường như buông lỏng mấy phần cảnh giác, liên tục há mồm, nuốt cắn huyết nhục.
Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, đi đến trước cái tổ, nhìn qua bốn quả trứng lớn còn lại, trong mắt có một tia lửa nóng, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên, trứng lạnh buốt, bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, áp lỗ tai vào một quả trứng, cẩn thận lắng nghe, một lát sau, bên trong quả trứng truyền ra thanh âm két két, dường như có đồ vật gì đang nhẹ nhàng ma sát.
- Tỉnh rồi?
Đôi mắt Đỗ Địch An hơi sáng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vỏ trứng.
Cạch!
Bên trên vỏ trứng bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, lại không phải chỗ bàn tay Đỗ Địch An đập lên.
Đỗ Địch An trông thấy vết nứt này, trong lòng giật mình, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, cài tên nhắm chuẩn.
Ken két!
Vết nứt bên trên vỏ trứng nhanh chóng mở rộng, một lưỡi dao liêm đao bén nhọn từ bên trong đâm ra, nhanh chóng cắt vỏ trứng, sau khi vỏ trứng bị phá tan, bên trong có dịch tương đặc dính thẩm thấu ra, lộ ra một Cát Liệt Giả nhỏ.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, vừa muốn buông mũi tên bắn ra, bỗng nhiên nghĩ đến bên cạnh còn có những quả trứng lớn khác, vạn nhất con vật nhỏ này bị thương giãy dụa lung tung, đánh vỡ các quả trứng khác thì mình gặp tổn thất quá lớn, lập tức tiếp tục thối lui về phía sau.
Cát Liệt Giả nhỏ này trông thấy Đỗ Địch An, chi chi kêu, vui sướng chạy tới.
Đợi lúc nó chạy ra khỏi tổ, mũi tên trong tay Đỗ Địch An nhanh chóng bắn ra, phốc một tiếng, bắn trúng chỗ trọng yếu trên thân thể của Cát Liệt Giả nhỏ đối diện kia còn chưa hoàn toàn mở mắt ra.
Cảm giác đau nhức kịch liệt khiến thân thể của nó lập tức dừng lại, phát ra tiếng kêu đau đớn thê thảm.
Đỗ Địch An lập tức bắn thêm một mũi tên vào trong miệng nó.
Cát Liệt Giả nhỏ đau đến lăn lộn ra đất, lưỡi dao bén nhọn trên mặt đất vẽ ra mấy dấu vết rất sâu.
Đỗ Địch An lui về phóa sau huyệt động, một tay cầm dao găm, nhìn chằm chằm nó.
Một lát sau, Cát Liệt Giả nhỏ này từ dưới đất bò dậy, thét chói tai đánh về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An không cận chiến với nó mà lui trở về lỗ hỗng trên hang động, lấy cự thạch ném mạnh tới.
Mấy phút sau, Cát Liệt Giả nhỏ này cũng bị Đỗ Địch An bắt giữ, chặt đứt toàn bộ thân thể, buộc lại để một bên, cho ăn một khối huyết nhục của Cát Liệt Giả lớn.
Đỗ Địch An từ trong đống xác ma vật chết nhặt lên một chút thi thể ma vật hư thối khác, ném đến chỗ trung tâm vòng tròn được bao bọc bởi bốn con Cát Liệt Giả nhỏ, để bọn chúng đói thuận tiện ăn, lúc bọn chúng ăn Đỗ Địch An ngồi xổm xuống xem xét một chút, trước hết là nhất chỗ lưỡi đao của Cát Liệt Giả nhỏ bị hắn chặt đứt, miệng vết thương của nó đã đóng vảy, dường như có lưỡi dao mới đang nhô lên sừng nhọn nhỏ.
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi rét, bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý, âm thầm ghi lại, đợi sau khi trở về gọi Lão Kim chuẩn bị một chút vôi phấn, để hoàn toàn phá hư miệng vết thương của bọn chúng, khiến nó hoàn thành trở thành đoạn chi, không cách nào sinh trưởng cái mới.
Chỉ là phương pháp kia tương đối tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến đại nghiệp của mình, hắn không do dự.
Đỗ Địch An đứng dậy xem xét ba quả trứng lớn trong tổ một chút, lắng nghe động tĩnh bên trong, hiện hai quả trứng trong đó thỉnh thoảng có thanh âm vang lên rất nhỏ, hiển nhiên Cát Liệt Giả nhỏ bên trong đã hoàn thành thai nghén, chỉ là còn không có năng lực tự chui ra khỏi vỏ trứng, chờ hút sạch dưỡng khí bên trong, đương nhiên sẽ phá xác mà ra, thời gian nhiều nhất là trong một ngày.
Hắn đổ hết huyết nhục Cát Liệt Giả trong bọc hành lý ra trước mặt bốn con Cát Liệt Giả nhỏ, quay người rời khỏi hang động, sau khi phủ kín lỗ hổng, nhanh chóng trở về chỗ tàu điện ngầm, xa xa đã trông thấy Kacheeck bố trí một cặm bẫy đơn giản, phía trên phủ cỏ lên, mặc dù đối với Nhân Loại mà nói tương đối đơn sơ, nhưng đối ma vật mà nói lại cực kỳ hữu hiệu.
Về đến chỗ tàu điện ngầm, Đỗ Địch An nhìn bốn năm bọc hành lý phình đầy trên trên mặt đất, Jinny và Kacheeck đang bận rộn, cắt huyết nhục Cát Liệt Giả đựng vào trong bọc hành lý khác.
Trông thấy Đỗ Địch An trở về, Kacheeck nhẹ thở hắt ra, nói với Đỗ Địch An:
- Thiếu gia, chỉ cần huyết nhục, còn những cái xác này thì sao?
- Móc sạch sẽ huyết nhục, xác mang về.
Đỗ Địch An nói, cầm bốn bọc hành lý để trên mặt đất, quay người rời đi.
Kacheeck và Jinny đưa mắt nhìn Đỗ Địch An rời đi, hai người đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt lẫn nhau, từ trong lời nói của Đỗ Địch An hẳn là huyết nhục không cần mang về? Vậy sẽ đem đến nơi nào?
Hai người tiếp tục cúi đầu bận rộn, nhưng trong đầu đang suy tư, chỉ là suy tư nửa ngày vẫn nghĩ không ra.