← Quay lại trang sách

Chương 378 Suy Vi

Forint ảm đạm nói:

- Vô dụng, so sánh với tập đoàn lớn như tập đoàn Melon thì nội tình của chúng ta quá mỏng rồi, lần này bọn hắn đến là có chuẩn bị nên sẽ không khinh địch mà lưu lại chỗ thiếu hụt cho chúng ta, hợp đồng kia ta nhìn kỹ rồi, mặc dù là chúng ta đoạn tuyệt quan hệ cùng Jike, trục xuất hắn khỏi gia tộc nhưng số tiền kiên vẫn sẽ tính trên đầu chính ta. Đây là luật pháp mà sở thẩm phán chế định, mà bọn hắn đã sớm lợi dụng một lỗ thủng trên luật pháp để tiến hành công kích. Lúc trước ta buộc hắn cũng chỉ là muốn xem xem hắn có biết chuyện này không, sai lầm phạm phải không đáng sợ, chỉ sợ là cố ý…..

Sandrew ngơ ngẩn, thần sắc hơi chán nản, nói:

- Phụ thân, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác?

Forint thấp giọng nói:

- Chỉ có thể dựa vào hắn thôi, mong hắn có thể nhanh chóng trở về, đến lúc đó có lẽ còn có lực lượng để phản kích, bằng không….

Sandrew cười khổ một tiếng, hắn ngồi bên cạnh bức tóc, yên lặng không nói gì.

Buổi chiều.

Dưới sự nâng đỡ của Sandrew, Forint chậm rãi đi xuống cầu thang và đến đại sảnh, còn Jike cùng nữ tử hắn đang quỳ ở cửa thư phòng cũng yên lặng cúi đầu theo sâu. Mọi người đang ngồi trong đại sảnh lo lắng, thấy Forint đi ra liền không hẹn mà liên tiếp đứng lên, mặt mũi đầy ưu sầu nhìn vị trụ cột của gia tộc, thê tử của Sandrew chậm rãi tiến lên một bước muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Forint đi xuống từ bậc thang gỗ, đứng trên mặt thảm dày êm ngẩng đầu nhìn tất cả gương mặt trong đại sảnh, hai mắt có vài phần hoảng hốt. Hắn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Các vị, quay về thu thập hành lý của mỗi người đi, người khác muốn nơi này vậy liền cho bọn chúng, chúng ta ra ngoài tránh một thời gian ngắn.

Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người ngơ ngẩn, không ngờ Forint không để cho một mình Jike gánh tội mà là tiếp tục chống lại cả gia tộc. Một khoảng nợ rất lớn, cùng với một khoảng tiền lãi kếch xù tăng thêm mỗi ngày, bọn hắn cả đời cũng sẽ không trả hết.

Chỉ một hợp đồng mà bọn hắn sẽ làm nô lệ trong nhiều thế hệ, hậu bối tử tôn đều mang theo món nợ khổng lồ trên lưng, vài năm sau, thậm chí đến hộ tịch quý tộc cũng bị tước đoạt!

Nghĩ đến những ngày ngắn ngũi yên tĩnh về sau, trong đại sảnh lập tức có người quỳ xuống, thút thít cầu khẩn.

- Lão gia, tiền này là Tam thiếu gia nợ, không có quan hệ gì với chúng ta, ngài cũng không thể khiến mọi người cùng mang trên lưng….

- Lão gia, van cầu ngài, mai trục xuất Tam thiếu gia ra khỏi đi….

Tiếng kêu khóc khắp nơi trong đại sảnh.

Jike cùng nữ tử của hắn đứng sau Forint vừa sợ vừa giận, vừa tức vừa khẩn trương, sợ Forint sẽ đáp ứng yêu cầu của những người này, đồng thời đáy lòng cũng có chút rét run cùng oán hận.

Ngày xưa từng ở cùng một chỗ, ăn cùng một bàn cơm, mặc dù vẫn âm thầm lục đục với nhau nhưng đều là việc nhỏ, hôm này muốn Forint đoạn tuyệt quan hệ với hắn để đưa hắn lên tử lộ!

Jike âm thầm cắn răng siết chặt nắm đấm, vừa hận tập đoàn Melon, lại hận những người cầu khẩn nơi này, đồng thời cũng hận vị thần sứ thiên tài kia. Tuy đã mang đến phồn vinh cùng hi vọng cho gia tộc Ryan nhưng cũng đã mang đến tai họa, mà hắn chính là vật hi sinh trong trận chiến này.

Hắn hận!

Forint nghe tiếng cầu khẩn trong đại sảnh, trên mặt hơi khó coi, hắn nhấc quải trượng đập trên mặt đất, tất cả tiếng khóc than ngừng lại, hắn lạnh giọng nói:

- Đứng lên hết cho ta, còn ra thể thống gì, các ngươi cho rằng trục xuất Tam thiếu gia ra khỏi thì gia tộc ta liền có thể thoát khỏi sao? Địch nhân là muốn khiến chúng ta cửa nát nhà tan, hủy diệt chúng ta trong bóng tối, chưa gì mà các ngươi đã tự giết lẫn nhau, ngu xuẩn! Ngu xuẩn!

Cảm xúc kích động, không khỏi ho khan kịch liệt.

Sandrew vội vàng đỡ lấy lão, vuốt vuốt lồng ngực.

Jike cũng tiến đến nâng đỡ, lại bị ánh mắt hung dữ của Sandrew khiến ngừng lại.

Mọi người trong đại sảnh hai mặt nhìn nhau, thu hồi tiếng khóc, một phụ nữ trung niên trong đám nóiL

- Phụ thân, tập đoàn Melon muốn đối phó chính là vị thiên tài thần sứ kia, có thể không liên quan đến gia tộc chúng ta, hắn chế tạo ra Thần Thuật nhưng không bán kiện nào cho gia tộc chúng ta, chúng ta còn muốn trở thành kẻ chết thay cho hắn, chuyện này, ngài không thể tìm hắn hỗ trợ sao? Hôm nay tai vạ đến nơi, hắn lại không ra mặt?

Forint nghe con gái nói thế, tức đến há hốc miệng, lần nữa ho khan.

Sandrew thấy thế vội trấn an vài câu, đồng thời ngẩng đầu quát:

- Im ngay! Không biết nguyên do còn nói hưu nói vượn cái gì! Đầu tiên chuyện này là lão Tam sai lại có quan hệ gì với Đỗ thần sứ? Tiếp theo, người ta không bán Thần Thuật cho chúng ta là vì tập đoàn chúng ta không có năng lực tự sản tự tiêu Thần Thuật cao cấp như thế, đến lúc đó sẽ bị những tập đoàn khác đánh tan trên thị trường! Trước mắt, Đỗ thần sứ đã đi ngoài Cự bích mấy ngày trước để kiến tạo cứ điểm ngoài Cự bích cho tập đoàn chúng ta đến nay vẫn chưa về, chúng ta lại còn muốn hắn ở trong lâu đài. Ngươi hồ ngôn loạn ngữ như vậy, muốn khiến gia tộc bọn ta hoàn toàn phá vỡ sao?

Nghe được tiếng rống giận dữ của hắn, mọi người trong đại sảnh đều không nói nên lời.

Phụ nữ trung niên kia giật mình, cúi đầu không lên tiếng.

Forint đã ngừng ho, ngẩng đầu nhìn mọi người, trên mặt hơi thất vọng, thấp giọng nói:

- Dìu ta lên xe.

- Vâng.

Sandrew thấp giọng đồng ý.

Đợi sau khi đỡ Forint ngồi lên xe ngựa, Sandrew mới trở lại trong lâu đài chủ trì đại cục, chỉ huy mọi người thu thập hành lý dọn nhà.

Ngoài Cự bích.

Đỗ Địch An mỗi ngày đều làm công nhân bốc vác huyết nhục cho Cát Liệt giả, trông coi lại sự phát triển của Cát Liệt giả nhỏ, lúc ở ngày thứ ba, Cát Liệt giả nhỏ cuối cùng cũng đã nở ra. Đỗ Địch An dùng ám chiêu đánh bại, rút gãy chi của thân thể, mất đi năng lực chiến đấu nên chỉ có thể trở thành thú cưng do hắn nuôi dưỡng, mỗi ngày dùng huyết nhục Cát Liệt giả làm thức ăn.

Đã đến ngày thứ năm.

Huyết nhục của Cát Liệt giả lớn cơ hồ đã bị ba người Đỗ Địch An cắt xuống, bị một mình Đỗ Địch An vận chuyển đến huyệt động Cát Liệt giả.

Hắn phân phó Jinny nhặt những chi sắt nhọn của Cát Liệt giả, lấy ra năm cái đưa vào trong Cự bích, sau đó mượn địa vị của hắn trong Thần Điện để miễn đi một nửa phí mà Quang Minh giáo đình thu, một nửa trong năm tứ chi lưỡi dao sắt bén bị tính thành kim tệ, trợ cấp cho nguyên tố Thần Điện, còn lại đều thuộc về bọn họ.

Đỗ Địch An muốn dùng năm lưỡi dao sắt bén này chế tạo thành mấy bộ trang bị cùng binh khí Thú Liệp giả đỉnh cấp, về phần áo giáp Thú Liệp giả được chế tạo trong nguyên tố Thần Điện có chất liệu quá thấp kém, mà dùng một ít lân giáp ma vật chế tạo áo giáp lại có chi phí quá cao, Thú Liệp giả dùng không nổi, lực phòng ngự cũng không cách nào so sánh với giáp xác của Cát Liệt giả này.

Sau khi tất cả huyết nhục của Cát Liệt giả được vận chuyển đến huyệt động, Đỗ Địch An liền gianh hầu hết thời gian làm bạn với bảy con Cát Liệt giả trong huyệt động, thỉnh thoảng ném thức ăn cho chúng. Những Cát Liệt giả này đã dần hình thành thói quen nằm trên mặt đất há miệng đợi thức ăn, cũng không giẫy dụa gọi bậy, mỗi ngày đều có thức ăn, không ăn liền ngủ, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật.