← Quay lại trang sách

Chương 400 Kỵ Sĩ

Trong đại sảnh im ắng, chỉ có tiếng mưa tí tách bên ngoài.

Sandrew lặng lẽ nhìn thiếu niên bên cạnh, trong không khí yên tĩnh nơi này, trong lòng hắn có vài phần không hiểu, do dự nhưng cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm:

- Thiếu gia, ngươi nói chúng ta có thể vượt qua cửa ải lần này không?

Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt suy nghĩ, chậm rãi nói:

- Gặp khó khăn cần vượt qua chính là tập đoàn Melon.

Sandrew giật mình nhìn người bên cạnh, đáy lòng có chút mịt mờ.

Một lúc sau, mưa to tạnh dần.

Một đội xe ngựa chạy đến bên ngoài lâu đài cổ, một đội Quang Minh kỵ sĩ bước xuống từ trên xe, đội trưởng dẫn đầu Quang Minh kỵ sĩ là một thanh niên tóc vàng, mặt mũi đầy tinh thần phấn chấn, sau khi nhìn thấy Đỗ Địch An liền hành lễ nói:

- Thần sứ đại nhân, gần đây thế cục bên ngoài hỗn loạn, chúng ta phụng mệnh tới bảo hộ an toàn của ngài để ngừa có ác quỷ hay bạo dân tập kích ngài.

Trong lòng Đỗ Địch An hơi kinh ngạc nhưng liền thỏa mái trở lại:

- Vất vả cho các vị rồi.

Sandrew nghe thấy thời của thanh niên Quang Minh kỵ sĩ, trong lòng liền vui mừng, biết rằng điều này có nghĩa là Thần Điện không từ bỏ Đỗ Địch An, sau lưng vẫn có Thần Điện thì bọn hắn còn có hi vọng vượt qua hiểm cảnh lần này.

Đỗ Địch An dàn xếp cho đội Quang Minh kỵ sĩ vào trong lâu đài, sau đó bảo người hầu chuẩn bị xe ngựa cho mình và nói với Sandrew:

- Ta đi xem kỵ sĩ Điện Đường, nếu Kacheek cùng Jinny quay lại đưa tiền tuyến chiến báo, ngươi gửi thư đến Điện Đường là được.

- Ngươi muốn đi Kỵ sĩ Điện Đường?

Sandrew giật mình nói:

- Đi vào đó làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi có hậu viện binh trong kỵ sĩ Điện Đường?

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu không trả lời, đợi sau khi chuẩn bị xe ngựa xong liền lên xe, phân phó xa phu và xuất phát.

Trước vách tường Hoàng Kim.

Rống!

Sát khí trùng thiên.

Quân đội dã nhân dĩ nhiên binh lâm thành hạ trước tường cao mà đại quân đã bày ra, trong đội ngũ của những dã nhân này lại có vũ khí ném đá nguyên thủy, từng cự thạch được bắn ra trên Cự bích khiến tạo thành thiệt hại lớn.

Auburn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi:

- Những quân đoàn tình báo này, nhiều ném đá khí như vậy mà đều không thể trinh thám ra, đáng chết!

Hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng phẫn nộ, lần này đảm đương làm thủ vệ tổng chỉ huy nên hắn gánh trách nhiệm trọng đại trên vai, áp lực trong nội tâm cũng rất lớn, tuy có thể đoán được những dã nhân này sẽ thừa lúc trời mưa to mà tập kích, nhưng đoán được cũng không có nghĩa là sẽ có biện pháp ứng phó.

Chỉ là, khiến hắn không ngờ tới chính là những dã nhân này khó giải quyết hơn so với tưởng tượng của hắn, lúc công phá kỵ cương cứ điểm trước đó cũng không nhìn thấy binh khí công thành như vậy, hơn nữa hắn phát hiện mình đánh giá quá thấp những dã nhân này, lúc trang bị lên liền không kém cỏi chút nào so với những quân đội chính quy hoàn mỹ bọn hắn.

Oanh!

Xa xa, một chỗ trên tường thành truyền đến âm thanh rung mạnh.

Chỉ thấy một con ếch rất to khoảng tám mét bật lên vách đá Hoàng Kim, thân thể to lớn lập tức nghiền nát một mảng lớn binh sĩ, những binh sĩ không kịp tránh né bị nó đè lại cũng không kịp phát ra tiếng kêu gào liền bị ép thành một bãi bùn máu.

Auburn nhìn thấy liền biến sắc, chộp lấy một chiếc loa trước mặt hét lên:

- Reggie, nhanh bảo trọng giáp sĩ xuất động ngăn chặn con ếch, bảo Tử Vũ ra tay, nhanh chóng chém giết!

Thanh âm xuyên thấu qua đường ống micro, truyền vào một cái loa lớn khác.

Tại một loa lớn cách đó không xa, một vị tướng quân áo giáp khôi ngô nghe nói thế cũng lập tức biến sắc, vội vàng quát:

- Trọng giáp sĩ, cho lão tử lên!

- Tướng quân, không ổn rồi!

Lúc này, một sĩ quan phụ tá chạy đến trước mặt Auburn, vội nói:

- Pháo Kobe số 7, số 9, số 10, 23, 14 đều tắt lửa rồi, mưa lớn quá, Thần hỏa pháo thay thế không cách nào dẫn đốt.

- Khốn nạn!

Auburn tức giận, cắn răng ngăn chặn nộ khí, rít gào nói:

- Bảo Tử Vũ quân thế thân lên, bất luận thế nào cũng phải ngăn chặn lỗ hổng!

- Vâng.

Sĩ quan phụ tá cấp cấp chạy đi.

- Bộ hậu cần phế vật, đáng chết, đáng chết!

Bàn tay Auburn vỗ trên tường thành, mặt mũi đầy phẫn nộ, vì dự phòng dã nhân tập kích lúc mưa to, hắn cố ý đi suốt đêm để chuẩn bị một đám Thần hỏa pháo khác, mục đích chính là lúc tắt lửa có thể thay thế, nhưng không ngờ trận chiến này còn chưa chấp dứt thì Thần hỏa pháo đã muốn rời khỏi chiến trường rồi.

Một khi không có Thần hỏa pháo, tổng lực lượng phòng thủ của thành phố sẽ giảm mạnh hơn 50%, dựa và Cung Tiễn thủ cùng Cự Thạch khí, căn bản khó có thể ngăn chặn được sự công kích dũng mãnh của dã nhân.

Trời vẫn tiếp tục mưa.

Trước Hoàng Kim vách tường, máu hòa lẫn với mưa nhộm đỏ cả đại địa.

Dã nhân dữ tợn vọt tới dưới tường liền bị vô số mũi tên bắn thành nhím gai, người trước ngã xuống, người sau liền tiến lên đạp chết thi thể đồng bạn để bò đến tường thành, ý chí chiến đấu hung tàn khiến những binh sĩ khiếp đảm, lần đầu cảm nhận được sự kinh hoàng của dã nhân trong khu phóng xạ Mang Hoang.

Tình hình quân sự ở Hoàng Kim vách tường càng khẩn trương, tình hình chiến đấu nguy kịch, lúc quân bộ sức đầu mẻ trán, Đỗ Địch An đã ngồi xe ngựa đến trước kỵ sĩ Điện Đường, mưa to làm ướt cả con đường nhỏ, hoàn toàn không có người qua lại trên đường khiến có một cảm giác yên lặng ngăn cách.

Xe ngừng, Đỗ Địch An mở dù xuống xe đi vào trước kỵ sĩ Điện Đường.

Kỵ sĩ bảo vệ ở cổng kỵ sĩ Điện Đường nhìn thấy Đỗ Địch An, một người trong đó lập tức nhận ra được, mặt mũi giật mình nói:

- Ngài, ngài là Đỗ Địch An thần sứ?

Đỗ Địch An gật đầu nói:

- Ta muốn trở thành một kỵ sĩ, tham gia kỵ sĩ khảo hạch, mong thông báo giúp ta.

- Trở thành kỵ sĩ?

Hai gã bảo vệ cổng kinh ngạc, một vị Cao cấp thần sứ mà lại muốn trở thành kỵ sĩ?

Một lát sau, Đỗ Địch An được dẫn vào trong kỵ sĩ cung điện.

Kỵ sĩ Điện Đường này rộng rãi khổng lồ, có lịch sử vô cùng cổ xưa, thế lực sánh vai cùng Quang Minh giáo đình và sở thẩm phán, năng lực của kỵ sĩ Điện Đường cũng cực kỳ đáng sợ, nhất là sự thâm nhập sâu xa của tinh thần kỵ sĩ, cộng với số lượng kỵ sĩ mà kỵ sĩ Điện Đường phát ra để đấu với sở thẩm phán cùng Quang Minh giáo đình, từ đó khiến cho Kỵ sĩ Điện Đường trở thành một thế lực duy nhất khiến thế lực khắp nơi đều không muốn đắc tội, rất có khí phái siêu nhiên riêng biệt.

Sau khi đi vào Điện Đường phải trải qua vài hành lang kỵ sĩ gấp khúc, hai bên hành lang có một tác phẩm điêu khắc khổng lồ cao khoảng 10m, khắc những nhân vật kỵ sĩ vĩ đại kiệt xuất trong lịch sử của Kỵ sĩ Điện Đường, những kỵ sĩ này hoặc là nắm lấy trường thương vô song ngạo nghễ, hoặc là nắm Cự kiếm cúi đầu mỉm cười, còn có một tay lập đao uy nghiêm bá đạo.

Đỗ Địch An vừa đi vừa nhìn xem.

Phía dưới điêu khắc là lý lịch của những kỵ sĩ này cùng với cuộc đời thành tựu kiệt xuất.

- Đỗ tiên sinh, mời đi bên này.

Đi vào gấp khúc cuối cùng của hành lang kỵ sĩ, thị vệ nói với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An gật đầu, đi vào theo.

Cửa lớn của kỵ sĩ Điện Đường màu vàng kim óng ánh chậm rãi mở ra trước mặt hắn, hào quang chướng mắt.

Dưới sự sắp xếp của thị vệ, Đỗ Địch An đi đến ngồi đợi tại một bàn trà trong kỵ sĩ cung điện, đồng thời đánh giá tòa Cổ Điện sừng sững trăm năm này. Một lát sau, một lão giả mặc trường bào đi đến trước mặt Đỗ Địch An nhìn thoáng qua hắn, đôi mắt chớp động, nói:

- Đã gặp qua Đỗ thần sứ, bên ngoài mưa lớn như vậy, ngài đến đây không biết là muốn làm gì?

Đỗ Địch An đứng dậy, lễ nghi thõa đáng xong mới mỉm cười nói:

- Ước mơ từ nhỏ của ta chính là trở thành một kỵ sĩ anh dũng, lần này tới đây chính là muốn xem liệu ta có tư cách trở thành một kỵ sĩ hay không.

Lão giả áo lam đã nghe người hầu nói trước việc này nên cũng không kinh ngạc, sau khi nhíu mày một cái, chậm rãi nói:

- Đỗ thần sứ, ngài vì sứ đồ của Thần Điện, phụng dưỡng Quang Minh thần, truyền bá bác ái của Quang Minh thần, tội gì lại lãng phí sự yêu thích của thần mà đảm đương một kỵ sĩ?

- Kỵ sĩ phục vụ cho chính nghĩa, công bình, công chính! Đây khong phải là những điều mà Quang Minh thần muốn ta học hỏi sao, cho nên ta không nghĩ đây là sự bốc đồng.

Đỗ Địch An mỉm cười nói.

Lão giả áo lam nhìn hắn một cái, nói:

- Được rồi, kỵ sĩ Điện Đường chúng ta không cự tuyệt bất kỳ kẻ nào đến tham gia khảo hạch, bất luận là dân nghèo hay quý tộc, bất luận là tàn tật hay đầy đủ, chỉ cần có tinh thần kỵ sĩ đều có thể trở thành một thành viên của kỵ sĩ Điện Đường chúng ta. Chỉ là, một khi gia nhập thì cả đời sẽ phụng dưỡng tinh thần kỵ sĩ, tuyệt đối không được có nửa điểm vi phạm, nếu không chắc chắn sẽ chịu sự truy nã của kỵ sĩ Điện Đường chúng ta cùng với sinh linh phỉ nhổ!

Đỗ Địch An nghiêm túc nói:

- Ta nguyện ý cả đời bảo vệ tinh thần kỵ sĩ, tuyệt đối sẽ không làm việc vi phạm tinh thần kỵ sĩ!

Lão giả áo lam nhìn hắn một cái thật sâu, nói:

- Tốt, ngươi đi theo ta, ta muốn xem thử ngươi có phải sẵn có tinh thần kỵ sĩ.

- Ừ.

Đỗ Địch An gật đầu.