Chương 476 Bị Truy Nã
Bay lên trời!
Ba chữ đơn giản làm cho toàn trường một mảnh lặng ngắt như tờ ngay lập tức. Scar cùng lão giả mặt vuông tràn đầy rung động nhìn qua thân ảnh trên đài cao kia, cảm giác tư duy như được khai sáng, bọn họ đột nhiên cảm giác thấy đượcmột thế giới mênh mông. Phải biết rằng sau khi lý luận hệ Thần Thuật "Khí" xuất hiện, những đại sư ở tất cả Lĩnh Vực như bọn hắn không thể không chú ý nghiên cứu, họ rất rõ ràng động năng "Khí" sinh ra trong tương lai sẽ sinh ra biến hóa kỳ diệu ở từng Lĩnh Vực Thần Thuật.
Mặc dù biết trong tương lai "Khí" sẽ trở thành một ngành học lớn, nhưng bọn hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng con người có thể dùng động năng của Khí để bay lên trời!
Bay lượn là năng lực của Thần linh trongThánh kinh! Cự Bích Sylvia to lớn cao ngạo bao phủ thế giới, mà bay lượn tức là có thể vượt qua Cự Bích. Con người sinh hoạt trên mặt đất lại có thể bay lên không trung, đây quả thực là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ!
Nhưng Scar bọn họ hiểu rõ "Khí" lại biết, loại chuyện này, hình như thực sự cũng không phải là "Tuyệt đối không có khả năng"!
Quảng trường hoàn toàn yên tĩnh.
Đỗ Địch An tiếp tục nói:
- Chúng ta cũng biết Cung Tiễn Thủ, Cung Tiễn Thủ bắn tên ra trúng địch nhân, quá trình tên rời khỏi cung là ở trạng thái 'Bay lượn'. Nếu như chúng ta chế tạo ra một thứ lớn hơn cung tên hàng trăm lần, dùng người trở thành tên, có phải cũng có thể làm cho người bay lượn hay không?
- Lực đàn hồi của dây cung là động lực của cung tên, súng hơi nước 'Khí ' là động lực của đạn kim loại. Chúng ta có thể đi đứng, hoạt động đều là do thân thể sinh ra động lực! Nếu động lực đủ mạnh, con người có thể chạy nhanh hơn, nhảy xa hơn!
Đỗ Địch An chậm rãi nói:
- Nếu có thể lợi dụng tốt chỗ sinh ra động lực của 'Khí', con người muốn bay trên bầu trời cũng không phải việc khó, cái này là mị lực của hệ Thần Thuật 'Khí'! Thử nghĩ xem, trong tương lai nếu trong chiến tranh, chúng ta nhờ hệ Thần Thuật “Khí” bay lượn trên không trung, mà kẻ địch lại chỉ có thể ở dưới mặt đất thì dã nhân bên ngoài làm sao có thể chống lại chúng ta?
- Nếu có thể bay cao, chúng ta thậm chí có thể vượt ra khỏi Cự Bích Sylvia, ngao du đến thế giới ngoài vách tường!
Trong tiếng nói trong trẻo của Đỗ Địch An, mọi người đều mơ màng như mộng như nhìn thấy một thế giới mới tinh.
Bay lượn!
Đây là chuyện mà bọn hắn chưa bao giờ dám nghĩ qua.
Nhưng... Nếu quả thật theo như lời Đỗ Địch An, con người thật sự có thể nhờ Thần Thuật mà bay lượn ở trên không, tương lai sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, trong mắt một ít thần sứ đột nhiên toả sáng ra hào quang mãnh liệt, tràn ngập hưng phấn cùng kích động. Tuy Đỗ Địch An không lấy ra chứng cứ cụ thể nào để chứng minh củng cố lý luận của mình, nhưng là một đại sư Truyền Kỳ, có thể đưa ra quan điểm như vậy, bản thân đã có sẵn độ tin cậy cực cao. Quan trọng nhất là, quan điểm như vậy cực kỳ vượt mức bình thường, là thứ mà bọn hắn chưa bao giờ suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ.
- Đại sư, chúng ta thật sự có thể nhờ ThầnThuật mà bay lên không trung sao?
Trong đám người, có người kềm nén không được mà hỏi.
- Đúng vậy, đại sư, người chúng ta nặng như vậy, chỉ dựa vào lớp không khí mỏng này có thể giúp chúng ta bay lên sao?
Nghe được phía dưới, Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Các vị đều biết con diều chứ?
Con diều?
Mọi người sững sờ, có mờ mịt, có gãi đầu, cảm giác rất quen tai.
Đỗ Địch An tiếp tục nói:
- Đây là một kiện Thần Thuật nhỏ được phát minh hơn trăm năm trước, chỉ tiếc còn chưa được phổ biến rộng, bởi vì một vài lí do nên bị cấm. Nếu ai có hứng thú thì hãy đi Đồ Thư Quán tìm một chút tư liệu sẽ rõ ngay. Chúng ta muốn bay lên trời cũng không khó, thậm chí là rất đơn giản, không thể xem nhẹ không khí nhìn như không hề có sức nặng này.
Nghe Đỗ Địch An nói, một vài người ngạc nhiên, xoa tay kích động, định bụng trở về sẽ lập tức chui vào Đồ Thư Quán tìm xem "Con Diều" thần kỳ Đỗ Địch An nói.
Scar cùng ông lão mặt vuông nghe Đỗ Địch An nói, biểu lộ tràn đầy khâm phục lúc trước lập tức biến đổi.
- Con diều? Sao đột nhiên hắn lại đưa ra cấm thuật này?
- Quá to gan, đây chính là đồ vật bị cấm.
- Chẳng lẽ không có người nhắc hắn sao, cấm thuật không được hoan nghênh.
Các vị đại sư nhìn Đỗ Địch An, nhíu mày, cóngười thay hắn lo lắng, có cảm giác Đỗ Địch An không kín miệng. Đỗ Địch An định tiếp tục giới thiệu tri thức trụ cột của hệ Thần Thuật “Khí”. Lúc đó, trong hành lang gấp khúc bên cạnh quảng trường vụt lên đến một thân ảnh khắc nghiệt, quanh người hàn khí đậm đặc vọt tới.
Thích Khách? Địch tập kích?
Đỗ Địch An quay đầu nhìn, thấy một thân ảnhnhanh như chớp, trong lòng kinh hãi, thật nhanh, so với nhanh hơn Jinny rất nhiều!
Vèo!
Khoảng cách trăm mét đến trong nháy mắt, thân ảnh kia nhảy lên đài cao rồi ngừng lại, tựa như đã đứng đó từ lâu. Áo choàng toàn thân màu trắng bay bay, chất liệu mềm mại, không có bất kỳ trang trí dư thừa nào, lộ ra nửa bả vai, cầm trong tay một cái côn gỗ khảm một viên bảo thạch bằng nắm đấm trẻ nhỏ sáng chói, có thể làm cho vô số tiểu thư quý tộc gào thét.
Bỗng nhiên có người xuất hiện, toàn trường ngay lập tức chú ý. Mọi người đều ngạc nhiên, bọn hắn hoàn toàn không thấy rõ người xa lạ này tới từ lúc nào, chỉ thấy trong nháy mắt, trên đài đã có một người đứng.
Jinny đứng sau Đỗ Địch An ba mét ngay từ lúc đối phương xuất hiện, đồng tử đột nhiên co rụt lại, vội vàng động thân, thò tay đến chủy thủ bên hông thủ hộ trước mặt Đỗ Địch An, lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi lạnh.
- Thánh đồ Nội bích!
Đám người Scar cùng lão già mặt vuông nhìn thấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện nơi này, rợn da gà cả kinh, không nghĩ tới Thánh đồ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất thời có chút kinh nghi.
- Dõng dạc!
Ánh mắt thanh niên tóc vàng thoáng nhìn qua Jinny hộ ở trước mặt Đỗ Địch An, cũng không tiếp tục chú ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, nói:
- Lấy trộm lực lượng Ma Quỷ tà ác, tà thuyết mê hoặc người khác. Niệm tình ngươi từng chế tạo ra Thần Thuật máy dệt kiểu mới, có cống hiến cho Thần Điện nê cho ngươi một con đường sống, nhanh xin lỗi rồi rời đi cùng ta!
Đôi mắt Đỗ Địch An nhíu lại nói:
- Ngươi là ai mà lại nói hươu nói vượn ở đây?
Hàn quang trong mắt thanh niên tóc vàng lóe lên, nói:
- Ngươi đừng tìm chết!
Sắc mặt Đỗ Địch An trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn:
- Rất nhiều người nói như vậy với ta, hiện tại bọn hắn đã chết hết rồi.
- Thánh đồ đại nhân, Thánh đồ đại nhân!
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm, Scar mang theo các vị đại sư khác cùng nhau chạy chậm tới, cao giọng la lên, đi tới trước mặt hai người, nói với thanh niên tóc vàng:
- Thánh đồ đại nhân, ngài từ trong Nội Bích đường xa mà đến, sao không báo cho chúng ta biết một tiếng để chúng ta đi nghênh đón ngài.
Nội bích?
Đỗ Địch An nghe Scar nói, con ngươi băng lãnh co rụt lại, ngay sau đó tuôn ra một vệt sát ý càng mạnh mẽ, âm trầm nhìn chằm chằm vào thanh niên tóc vàng, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Thanh niên tóc vàng vừa muốn ra tay, nhìn thấy chạy tới mấy người Scar, nhướng mày âm thanh lạnh lùng nói:
- Hôm qua ta đã đến, đã nói qua với Điện Chủ, người này bị Ma Quỷ tà ác đầu độc, dùng tà thuyết mê hoặc người khác ở đây. Ta phụng mệnh tới truy nã hắn, đưa đến tu đạo viện đi diện bích suy nghĩ, tinh lọc ma tính!
Bọn Scar ngẩn người, quay đầu nhìn Đỗ Địch An, lại nhìn thanh niên tóc vàng, Scar vội hỏi:
- Thánh đồ đại nhân, ở đây có phải có hiểu lầm hay không, Đỗ Địch An là tân thiên tài đại sư, chẳng những chế tạo ra máy dệt kiểu mới, còn có những thứ Cao giai Thần Thuật khác, gần đây lại chế tạo ra Truyền Kỳ Thần Thuật “Súng hơi nước”, còn quyên tặng miễn phí cho quân bộ, giúp bọn ta đánh thắng dã nhân, sao lại có quan hệ cùng Ma Quỷ được?
Đại sư mặt vuông bên cạnh cùng mấy cái lão già khác cũng liên tiếp mở miệng phụ họa, ủng hộ Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An không nghĩ tới hội Scar bảo vệ hắn như vậy, trong lòng kinh ngạc, đồng thời có một tia ấm áp, âm thầm nhớ mấy người này, nhớ một phần nhân tình này.
Người ở dưới đài không nghĩ tới đang lên lớp một nửa lại đột nhiên xuất hiện sự tình ngoài ý muốn như vậy, tất cả đều sững sờ, mờ mịt mê hoặc. Nhưng nghe được bọn Scar nói "Nội bích", ánh mắt nhìn về phía thanh niên tóc vàng lập tức có vài phần kính sợ.