Chương 533 Chị Của Helisha
Trong lòng Đỗ Địch An khẽ động, trực giác nói cho hắn biết trong chuyện này còn có ẩn tình khác, nhưng hắn biết không nên hỏi nhiều, nhân tiện nói:
– Nếu như cha ngươi vẫn còn, ngươi không được coi là cô nhi, cũng chưa nói tới là người không ai muốn.
– Ngươi không hiểu.
Helisha lắc đầu, sâu kín mà nói:
– Ngươi cũng biết, ta là nhị công chúa, trên ta còn có một người chị, nàng là đại công chúa Long tộc, cũng là người nối nghiệp cha ta! Vừa lúc nàng mới sinh ra đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, trở thành Thánh Nữ Long tộc, được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp của Long tộc chúng ta, hưởng thụ sủng yêu của vạn nhân, đứng bên cạnh nàng, ta vĩnh viễn chỉ là một nhân vật phụ, một người không tồn tại.
Đỗ Địch An khẽ giật mình, nhưng trong lòng có chút tò mò với " Sức mạnh Huyết mạch" mà nàng nói, bất quá nhìn thấy bộ dáng bi thương của nàng như vậy, ngược lại không muốn hỏi nhiều, liền trấn an nói:
– Chị gái của ngươi trở thành Thánh Nữ Long tộc, chắc hẳn cũng phải mang trên lưng rất nhiều trách nhiệm, có câu nói nói rất hay, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, những lời này có hai cách giải thích, đầu tiên là người có năng lực càng lớn, chắc chắn tiếp nhận rất nhiều trách nhiệm.
– Loại thứ hai là người gánh chịu rất nhiều trách nhiệm, thường thường sẽ có năng lực rất lớn, mặc dù ý tứ cũng giống như vậy, nhưng trình tự không giống nhau, sau đó chính là hai loại tình huống, vị chị gái này của ngươi đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, có sức mạnh như vậy mới lấy được thân phận Thánh Nữ Long tộc của các ngươi, bởi vậy cũng có thể suy đoán ra, thân phận này có thể mang đến cho nàng không chỉ là sủng ái, còn có khó khăn.
Helisha hơi cắn môi dưới, giương mắt u oán mà nhìn hắn:
– Như thế nào ngươi cũng trả lời giúp nàng?
Đỗ Địch An khẽ giật mình, vò đầu nói:
– Ta không có giúp nàng trả lời, chỉ là muốn nói, chúng ta không có cái này, nàng đã nhận rồi thì cho nàng đi.
Helisha hơi vểnh miệng lên, mặc dù biết Đỗ Địch An là có ý tứ trấn an, nhưng vẫn còn có chút không vui, nói:
– Nếu như chỉ như vậy là coi như xong, nhưng ngươi không biết, chị gái của ta, người này từ nhỏ được sủng ái đến không có quy củ, cái gì cũng một mình độc hành, ai cũng quản không được, hơn nữa nàng còn thích ghen ghét người khác, cướp đoạt đồ vật người khác âu yếm, rất đáng giận!
Đỗ Địch An liền giật mình, suy nghĩ rồi nói:
– Như thế không tốt lắm, nhưng không phải nàng đã được ngàn vạn người sủng ái sao, chắc chắn muốn cái gì có cái đó, như thế nào còn có thể ghen ghét người khác?
Helisha hừ nhẹ nói:
– Cho nên mới nói nàng đáng giận, rõ ràng đã có nhiều như vậy, còn lòng tham không đáy.
Đỗ Địch An gật đầu nói:
– Lòng người thật sự không có đáy.
Helisha vểnh miệng lên nói:
– Nàng cái gì cũng thích đoạt của ta, lúc nhỏ, cha ta lúc đầu rất thương yêu ta, nhưng nàng cho mình là Thánh Nữ Long tộc nên phải lấy được toàn bộ yêu thương của cha, thường xuyên ở trước mặt cha nói ta nói bậy, về sau dần dà, cha ta cũng không thương ta nửa, ngươi nói, nàng có phải rất xấu không?
Đỗ Địch An gật đầu:
– Không tốt lắm.
Lấy được sự tán thành của hắn, Helisha nói càng ngày càng có lực:
– Tất cả tài nguyên đỉnh cấp của Long tộc chúng ta, tất cả đều dùng trên người của nàng, cũng bởi vì nàng là Thánh Nữ Long tộc, kết quả nàng thường xuyên bôi nhọ gia tộc bọn ta, xung quanh thông đồng nam nhân khác, bôi nhọ Long tộc chúng ta.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày:
– Người này thật sự không tốt tính lắm.
– Những chuyện này chẳng tính là gì.
Helisha tiếp tục nói:
– Nàng dựa vào sự sủng ái của cha, cắt xén tài nguyên của ta, muốn áp chế thể chất của ta, để cả đời ta cũng chỉ có thể làm "Giới hạn giả", đóng ở nội bích, may mắn gặp được một số người tốt cho ta một chút sự trợ giúp, nếu không bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nàng âm thầm hãm hại.
Đỗ Địch An sững sờ, nói:
– Hại ngươi? Không thể nào, các ngươi dù sao cũng là chị em cùng cha cùng mẹ.
– Trước kia nàng đã từng hãm hại ta rất nhiều lần.
Helisha thở dài, nói:
– Lúc nhỏ, nàng dựa vào vũ lực của mình, thường xuyên đánh ta, về sau ta không có biện pháp làm gì với nàng nên mới vụng trộm mà bay qua khu nội bích, lén chạy ra ngoài, sau đó liền gặp ngươi.
Đỗ Địch An khẽ giật mình, tỉnh ngộ ra:
– Thì ra là thế, khó trách ngươi lại lén đi ra ngoài.
Đồng thời trong lòng thầm giật mình, nhỏ như vậy có thể bay qua khu nội bích, lại bị chị của nàng ức hiếp, chị của nàng phải mạnh cỡ nào chứ?
Helisha nhìn Đỗ Địch An một mắt, đột nhiên ánh mắt lộ ra một chút nhu tình nói:
– Nhưng chuyện này cũng phải cảm tạ nàng, may mắn nàng bức ta đi ra ngoài mới có thể gặp ngươi.
Trong lòng Đỗ Địch An tim đập mạnh một cú, lời này dường như đã rõ ràng.
Hắn quay đầu, chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu, dù sao lòng hắn cũng mang cảm kích, nhưng chỉ là cảm kích nàng lúc trước dẫn mình đến cô nhi viện, trong lúc đó đã vô tình cứu mình một mạng, nhưng phần cảm kích này lại không thể biến thành tình yêu, hơn nữa hai người tiếp xúc với nhau quá ngắn, cũng hoàn toàn không hiểu rõ về nhau.
Nhưng những lời này của Helisha vẫn để lại trong lòng hắn một dấu ấn, hắn không khỏi âm thầm suy nghĩ, bọn họ đối với nhau có lẽ vẫn còn rất lạ lẫm, nhưng đối với nàng mà nói đã xem như rất thân mật sao? Hay là do nàng rất cô đơn, bị chị gái ức hiếp, bị cha lạnh nhạt vắng vẻ, cho nên mới sinh ra cảm giác tin cậy như vậy?
Bất luận như thế nào, lúc người khác thổ lộ tình cảm với hắn, hắn vẫn không cách nào duy trì sự thờ ơ, mặc dù tạm thời còn chưa có cách nào tiếp nhận, nhưng đáy lòng khó tránh khỏi có chút áy náy.
Helisha ngừng trên mặt Đỗ Địch An, nhìn thấy Đỗ Địch An xoay người, khóe miệng không khỏi lộ ra một đường cong.
Đỗ Địch An mặc dù không gần nàng lắm, nhưng vẫn là nhìn thấy độ cong trên môi nàng, mặc dù không rõ phản ứng của mình tại sao làm cho nàng mỉm cười, nhưng thấy nàng không có tức giận thì vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian yên tĩnh dần dần trôi qua.
Đỗ Địch An chậm rãi quay đầu, chuyển chủ đề, nói:
– Chị của ngươi tên gì?
– Nàng tên là Hataway.
Helisha thấp giọng nói.
Đỗ Địch An âm thầm nhớ kỹ cái tên này, nghĩ thầm sau này nếu như gặp mặt thì phải chú ý một chút, hoặc chờ sau khi mình trở về khu nội bích, cho người này nếm thử một chút đau khổ, coi như hồi báo ân tình cho Helisha.
– Ngươi nguyện ý đi đến khu nội bích với ta không?
Helisha sâu kín mà nhìn Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhìn qua đôi mắt cô đơn lại động lòng người của nàng, trong lòng có chút rung động, khó có thể độc ác quyết tâm cự tuyệt, nhưng loại phản ứng không đành lòng này rất nhanh đã bị lý trí thay thế, ngón tay hơi nắm lại, cố lấy dũng khí nói:
– Thật có lỗi, tạm thời ta thật sự không đến khu nội bích được.
– Vì cái gì?
Trong mắt Helisha có một chút giận dữ:
– Người ở khu ngoại bích đều không thích đến khu nội bích sao?
Đỗ Địch An khẽ cười khổ nói:
– Tạm thời ta không muốn đi, nhưng tương lai ta sẽ đích thân đi.
Helisha cắn môi dưới ngắt lời hắn, sâu kín mà nói:
– Chị của ta nhằm vào ta khắp nơi, ta từ nhỏ đến lớn đều không có bạn bè, tất cả đồ vật ta thích, đều bị nàng phá hư, tất cả bạn bè đều bị nàng khống chế, kể cả một con sủng vật nhỏ mà ta đã từng yêu thích cũng bị nàng giết, ngươi không thể đi theo ta đến khu nội bích sao, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ bảo vệ ngươi, bây giờ ta đã có sức mạnh có thể bảo vệ bạn bè của ta!
Đỗ Địch An nhìn thấy nàng liên tục cực lực mời, trong lòng xoắn xuýt, Thần Thuật của hắn đã triển khai, nếu như di chuyển đến khu nội bích, chưa chắc sẽ có hoàn cảnh an toàn làm Thần Thuật mới như bây giờ, hơn nữa dựa theo cách nói của Helisha, tình trạng trong Long tộc cũng có chút phức tạp, hắn không muốn cuốn vào trong đó, đợi đến lúc Thần Thuật mới chế tạo hoàn thành, đến lúc đó hắn cũng có sức mạnh tự bảo vệ mình, thậm chí có thể đả đảo khu nội bích, đến lúc đó muốn đi đâu cũng được.
– Thật có lỗi, tạm thời ta thật sự không muốn đi, nếu không, ngươi trước tiên nhịn một chút, cho ta thời gian một năm, à không, nửa năm là được, chờ nửa năm sau, ta cam đoan tự mình đến nội bích khu gặp ngươi.
Đỗ Địch An từ chối nhã nhặn nói.
Helisha nhìn thẳng hắn:
– Tại sao phải chờ nửa năm?
Đỗ Địch An cười khổ:
– Chuyện này có nguyên nhân của nó.
Helisha thấy hắn khó xử, cũng không muốn cưỡng cầu, sa sút mà nói:
– Được rồi, ta sẽ chờ ngươi.
Nghe vậy, Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, dù sao người khác cứu hắn, bây giờ liên tục mời, hắn lại vô tình cự tuyệt, bản thân cũng cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã không phải là thiếu niên coi tình cảm cao ngất không rõ như lúc trước nữa rồi, hắn biết rõ, chỉ có bản thân có sức mạnh không thể địch nổi, mới có thể có được tình cảm không thể phá vỡ.