← Quay lại trang sách

Chương 562 Lại Một Thái Điểu

– Vâng, trưởng lão.

Đột nhiên có một thân ảnh trong bóng tối đại điện đi ra, là một thanh niên dáng người gầy yếu, màu da nhợt nhạt, gương mặt tuấn tú, nói với Đỗ Địch An:

– Đi theo ta.

Đỗ Địch An gật đầu, nhưng trong lòng thầm giật mình, lúc trước hắn ở trong đại điện cũng chưa từng gặp qua thân ảnh người này, hơn nữa giờ phút này nhìn lại, cũng không nhìn thấy trên người hắn có nửa điểm nhiệt lượng, giống như một tử thi.

"Máu người này... Là máu lạnh." Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động một cái, đi theo phía sau hắn, đồng thời cũng có một chút cảnh giác, sau này sẽ không quá ỷ lại thị giác nhiệt cảm của mình nữa, đối mặt với một số ma vật hoặc là Ma Ngân đặc biệt, chưa hẳn có thể cảm giác ra được.

Sau khi rời khỏi đại điện, Norwich mang theo Đỗ Địch An đi ra, rời khỏi đỉnh núi này, thuận theo con đường cỏ xanh uốn lượn mà ra, đi tới trước một ngọn núi bên cạnh không xa khác, ngọn núi này dưới chân không có toà thành không khí hoa lệ như lúc trước, mà là một kiến trúc kiểu cư dân, bên trong có hơn mười thân ảnh hoạt động, toàn thân tản ra nhiệt lượng cao thấp không đồng nhất.

Trong đó có người nhiệt lượng cực kỳ yếu ớt, giống người bình thường, đoán chừng là người hầu bên trong hoặc chính là người có năng lực Ma Ngân đặc thù, làm nhiệt lượng trong thân thể thấp xuống.

Norwich nói rất ít, trên đường luôn im lặng, trước khu kiến trúc cư dân hơi dừng một chút, nhân tiện nói:

– Ở phía trên, đi theo ta.

Đỗ Địch An đi theo hắn thuận theo bậc thang uốn lượn, đi lên trên ngọn núi, chỉ thấy ngọn núi này giống như ruộng bậc thang, từng đoạn núi đều có kiến trúc cư dân và hoa viên, cùng với sân nhỏ uống trà.

Khẽ đảo mắt, hai người đã tới giữa ngọn núi, Norwich đi về hướng một chỗ kiến trúc nhà dân, đứng ở bên ngoài vòng bảo hộ, vào bên trong nhà kêu lên:

– Yan!

Đỗ Địch An đứng ở phía sau hắn, nhìn thấy trong kiến trúc cư dân có năm thân ảnh nhiệt lượng, trong đó một người nhiệt lượng rất mạnh, nóng bỏng giống như Sebis lúc trước dẫn đường cho hắn, còn có ba đạo nhiệt lượng gần đó thì thua kém một chút, còn lại một đạo yếu nhất, không khác biệt lắm với Francis lúc trước từng gặp qua ở tu đạo viện.

Giờ phút này nghe được Norwich, những thân ảnh này không có biểu lộ bất thường gì, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi hoặc đứng như lúc trước.

Két.. Một tiếng, đột nhiên cửa mở.

Người mở cửa chính là một người có màu tóc lúa mì, biểu lộ hờ hững, trong mắt có tử khí âm trầm.

Lòng Đỗ Địch An đột nhiên nghiêm nghị, lại là một người có Ma Ngân ngụy trang.

Thấy Norwich ngoài cửa, cùng với Đỗ Địch An phía sau hắn, Yan liền giật mình một cái, cau mày nói:

– Chuyện gì?

Norwich mỉm cười:

– Tiểu đội của các ngươi đang thiếu một thành viên phải không, vị này tên là Đỗ Địch An, là thành viên mới của tiểu đội các ngươi.

Lúc Yan thấy hắn đến đã đoán trước, nghe vậy không khỏi giương mắt đánh giá Đỗ Địch An từ trên xuống dưới, lập tức nhướng mày nói:

– Người này trước kia làm gì? Tuỳ tùng của Long tộc? Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như rất yếu.

Norwich mỉm cười nói:

– Đỗ Địch An bây giờ vẫn là một tên Cao cấp Thú Liệp giả, trước khi nhiệm vụ nửa tháng sau của các ngươi bắt đầu, bên trên sẽ dành cho hắn tài nguyên để trở thành sơ cấp Giới Hạn giả, phối hợp hành động với các ngươi.

– Cao cấp Thú Liệp giả?

Yan lập tức trừng con ngươi hét lên.

– Ngươi nói cái gì? Chỉ là Cao cấp Thú Liệp giả?

Trong phòng xông ra một tráng hán màu da ngăm đen khôi ngô, hơi giống với tên da đen trước đây, trừng đôi mắt tròng trắng cực to nói:

– Ngươi có lầm hay không, mấy ngày hôm trước vừa mới quăng ra một con thái điểu, hôm nay lại lĩnh đến một con, đội số 7 chúng ta là cái gì, là đội ngũ chuyên môn thu rác rưỡi sao?

Norwich vẫn duy trì vẻ mỉm cười:

– Đây là ý tứ của trường lão.

– Ngươi!

Hắc nhân tráng hán trừng hắn.

Norwich mỉm cười nói:

– Yan, người thì ta đã giao cho ngươi rồi, hơn nữa trưởng lão còn nói, xét thấy các ngươi lần này có thêm hai nhân vật mới, cho nên nhiệm vụ tiếp theo rất có thể sẽ phái các ngươi đến hoang khu Chanh sắc, cho nên ngươi cũng không được phàn nàn gì.

Nói xong, phất phất tay, quay người rời đi.

Nghe được lời của Norwich, Yan và hắc nhân tráng hán sửng sốt một chút, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đỗ Địch An thở dài, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

– Tên kia là ai, Đỗ Địch An đúng không, ngươi vào đi, cho đại gia hỏa biết một chút.

Yan ngoắc Đỗ Địch An nói.

Đỗ Địch An theo lời đi tới.

Sau khi vào phòng, chỉ thấy bên trong cực kỳ rộng rãi, nhưng trong phòng khách rất loạn, trên đất tất cả đều là vỏ trái cây vứt bỏ, bánh ngọt và đồ vật bị quật ngã, ánh sáng trong phòng chênh lệch, không khí cũng không dễ ngửi, khác xa sự tươi mát bên ngoài. Hắn nhìn thấy mấy người ngồi trên ghế salon ở phòng khách, chân gác lên trên mặt bàn, trong biểu lộ lười biếng mang theo một chút âm trầm.

Đỗ Địch An ở trên người Thú Liệp giả thường xuyên nhìn thấy vẻ âm trầm này, đây là khí chất trường kỳ ở trên người luôn bên bờ chiến đấu sinh tử tự nhiên dưỡng thành, chỉ là những người trước mắt này biểu hiện càng thêm rõ ràng, càng thêm tối tăm phiền muộn.

– Giới thiệu với mọi người, vị này chính là thành viên mới, tên là Đỗ Địch An.

Yan đi đến phòng khách, đặt mông ngồi xuống một cái ghế sopha trống, chỉ vào Đỗ Địch An nói với mấy người còn lại.

Mấy người còn lại một là cúi đầu tân trang móng tay, hai là hai tay mở ra lười biếng mà nằm trên ghế sa lon, cũng không bởi vì hắn giới thiệu mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đỗ Địch An.

Nhưng trong đó vẫn có hai người dò xét Đỗ Địch An, một người là tên nhiệt lượng yếu nhất mà Đỗ Địch An lúc trước nhìn thấy, đây là một thanh niên tóc vàng, trên mặt có một vết sẹo, giờ phút này trong mắt tràn đầy hiếu kỳ, đồng thời có một tia mừng rỡ, hình như tìm được đồng bọn của mình rồi.

Một người khác là cô gái có dáng người mảnh khảnh mặc áo đen, biểu lộ lạnh lùng lẳng lặng xem kỹ Đỗ Địch An.

– Nghe nói lại là một nhân vật thái điểu mới?

Một thanh niên tựa ở trên ghế sa lon lười biếng mà nói.

Hắc nhân tráng hán nghe vậy tức giận mà nói:

– Trưởng lão đây là ý định để cho đội số 7 chúng ta trở thành đội thái điểu ư, rõ ràng một lần phái hai nhân vật thái điểu mới tới, vốn chỉ có bảy người, bây giờ là hai thái điểu, năm người chúng ta lại là bảo mẫu.

Yan hơi im lặng.

Cô gái mặc ái đen dò xét Đỗ Địch An hờ hững nói:

– Ai bảo Miso chết rồi, đoán chừng trưởng lão cho rằng, Miso không ở đây, đội số 7 chúng ta đã không cách nào chấp hành nhiệm vụ ở hoang khu Hồng sắc, cho nên phái hai nhân vật mới tới, để cho chúng ta vừa chấp hành nhiệm vụ ở hoang khu Chanh sắc, vừa có thể chiếu cố bồi dưỡng nhân vật mới.

Nghe được lời nói đó, trong phòng khách lập tức im lặng.

Yan khẽ thở dài, lắc đầu nói:

– Bất kể thế nào mà nói, nhiệm vụ ở hoang khu Chanh sắc có độ nguy hiểm cũng không thấp, các vị vẫn là không nên phớt lờ thì hơn. Hơn nữa, chỉ cần chúng ta có thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, mặc dù là ở hoang khu Chanh sắc, mỗi lần cũng có thể được đến hơn một ngàn công huân.

Thanh niên tóc vàng trên mặt có sẹo tò mò hỏi:

– Miso mà các ngươi nói là ai?

Nữ tử đang ngồi tân trang móng tay trên ghế sa lon ngẩng đầu nhìn hắn một cái, biểu lộ lạnh như băng đáp:

– Miso là đội trưởng tiền nhiệm của chúng ta, cũng là người mạnh nhất trong chúng ta.