← Quay lại trang sách

Chương 564 Nghiệm Chứng

Cũng không lâu lắm, hai gã người hầu của Long tộc đem đến một cái rương, bên trong là một số bình nhỏ chứa thần dịch mà Đỗ Địch An lúc trước đã từng gặp qua, ngoài thần dịch ra, bên trong còn có tám bình nhỏ trong suốt, bên trong lại có tám Ký Sinh Hồn Trùng hình dạng khác nhau.

Những Ký Sinh Hồn Trùng này bề ngoài đều không giống nhau, có con như sâu róm, toàn thân bích lục, thân thể mềm mại; có con toàn thân đen kịt, trên thân có Xúc Tua nhuyễn thể chiều dài giống râu ốc sên; có con như trùng dây sắt, toàn thân màu bạc giống như tơ mỏng.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, đây là tám Ma Vật Tứ Danh hiếm thấy.

– Cái này là tài nguyên cho ngươi, trong vòng nửa tháng sẽ làm cho Ma Ngân của ngươi kích phát.

Yan đưa cái rương cho Đỗ Địch An, nói:

– Cầm lấy đi hấp thu đi, về sau muốn lấy được những tài nguyên này, phải dựa vào bản thân ngươi tranh đoạt.

Đỗ Địch An gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chuyện lần này cũng không phải hoàn toàn có hại, mặc dù với thân phận là trưởng lão khu thứ 9 Hắc Ám giáo đình của hắn lúc trước cũng có thể thu thập được tám con Ký Sinh Hồn Trùng hiếm thấy, nhưng thời gian khó nói, về phần thần dịch, riêng con đường này phải cần hao tốn không ít tâm tư để đả thông, hơn nữa mỗi lần lấy được, cũng sẽ không dồi dào như vậy.

Mặc dù Thần Thuật mới của hắn xuất thế, có sức mạnh lớn có thể tự bảo vệ cho hắn, nhưng nếu như thể chất của bản thân quá thấp, và kém hơn cường giả khu nội bích quá nhiều, rất có thể sẽ bị đối phương vụng trộm ám sát, dù sao Thần Thuật cuối cùng cũng chỉ là ngoại lực, đừng nói hắn bây giờ không có năng lực và tài liệu chế tạo ra một viên đạn hoặc lò phản ứng hạt nhân, cho dù có cũng không cách nào tự bảo vệ mình.

Dù sao, ở trước mặt khai hoang giả có sức mạnh không phải của con người, vũ khí có mạnh cũng vô dụng, còn chưa kịp bắn ra thì mình đã bị giết chết rồi.

Hắn tiếp nhận cái rương, đi đến căn phòng trống trên lầu mà Yan nói, gian phòng kia trước đây chồng chất đồ vật lẫn lộn, bên trong trải rộng tro bụi, trong góc còn có mạng nhện, hắn dọn dẹp qua một chút, chỉ dọn sơ qua cái giường, những thứ còn lại không quan tâm lắm, dù sao thì cũng không có ý định ở lại nơi này lâu.

Hắn mở cái rương ra, lấy thần dịch bên trong ra, mở chai ra khẽ ngủi một chút, cảm thấy cái này không khác lắm với thần dịch mà Hataway lần trước cho mình, hình như không có gì mùi vị khác thường.

Hắn suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên tìm những vật khác xem thử, dù sao thần dịch này trong quá trình đưa đến tay hắn đã qua tay bao nhiêu người, hắn cũng không biết, nếu như có người muốn hại hắn, pha một chút độc trong thần dịch, hắn trực tiếp tiêm thần dịch vào trong thân thể, mặc dù thể chất cao, cũng khó tránh khỏi trúng chiêu.

Ánh mắt của hắn hơi chớp động một cái, đột nhiên nghĩ đến vị thanh niên tóc vàng lúc trước kia, trong lòng khẽ động, hơi chút do dự, liền hạ quyết tâm.

Buổi tối.

Đỗ Địch An đi đến trước phòng thanh niên tóc vàng 'Eugene', gõ gõ cửa.

Cửa rất nhanh được mở ra, Eugene nhìn thấy Đỗ Địch Anở cửa ra vào, kinh ngạc nói:

– Là ngươi? Ngươi còn chưa ngủ?

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

– Chưa, muốn tìm ngươi tâm sự.

Eugene sững sờ, lập tức cười cười, nói:

– Được, ta cũng đang buồn một mình đang nhàm chán đây này.

Nói xong, kéo cửa rộng ra.

Đỗ Địch An đi vào phòng của hắn, dò xét một chút, cũng không khác căn phòng của mình lắm, đơn sơ dường như không có trang trí bất kỳ thứ gì, hắn nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, nói với Eugene đang đóng cửa lại:

– Nghe bọn hắn nói, ngươi cũng là nhân vật mới, ngươi hẳn là vừa mới trở thành sơ cấp giới hạn giả phải không?

Eugene trở lại bên giường ngồi xuống, cười nói:

– Đúng vậy, vừa mới thành sơ cấp giới hạn giả, đã bị phái tới đây, thật xui xẻo!

Đỗ Địch An cười cười, hỏi:

– Ngươi căn thẳng sao?

– Khá ổn.

Eugene nhún vai:

– Dù sao thì mạng cũng chỉ có một mạng, chết coi như xong.

Đỗ Địch An nghe được hắn nói, mỉm cười, nói:

– Cứ như vậy chết đi, không khỏi quá nhàm chán rồi sao, chúng ta cần phải sống tốt mới được.

– Điều này cũng đúng.

Eugene cười.

Đỗ Địch An từ trong lòng ngực lấy ra hai bình thần dịch và một cái ống chích, đưa cho hắn nói:

– Đây là tài nguyên hôm nay cho ta, ta đã tính toán qua, vẫn còn nhiều, cái này cho ngươi, hi vọng bao nhiêu đây có thể giúp ngươi tăng lên một chút sức mạnh.

– Cho ta?

Eugene kinh ngạc mà nhìn hắn, lập tức ánh mắt lóe lên, hình như nghĩ tới điều gì, đáy mắt lộ ra một tia chợt hiểu.

Đỗ Địch An ra vẻ thẹn thùng, vò đầu nói:

– Ta cũng là một nhân vật mới, hơn nữa ngươi cũng đã nghe được, ta còn không may mắn hơn ngươi, còn là cao cấp Thú Liệp giả đã bị bắt tới, nửa tháng nửa chúng ta phải xuất hành nhiệm vụ, đến lúc đó nhất định sẽ rất nguy hiểm, những người khác quá mạnh mẽ, lúc chấp hành nhiệm vụ chưa chắc sẽ chiếu cố đến chúng ta, chờ sau khi ta đột phá đến Sơ cấp giới hạn giả, thể chất của chúng ta tương đối rồi, nếu như tụt lại phía sau, cũng có thể tương trợ cho nhau một chút.

Nghe được lời nói của Đỗ Địch An, Eugene lập tức hiểu ý, biết rõ người mới này là muốn lôi kéo quan hệ với mình, để tránh trong lúc làm nhiệm vụ bị giết chết. Hắn cũng đang có ý này, lúc này cười nói:

– Mọi người sau này đều là đồng đội, chiếu cố lẫn nhau là điều nên có, thứ này, ta không thể nhận, nên giao lại cho ngươi người bằng hữu.

– Nếu như đã xem ta là bằng hữu, cái này ngươi cứ nhận đi, nếu không ta cũng có chút băn khoăn.

Đỗ Địch An nhiệt tình mà nhét vào trong tay hắn.

Eugene thấy vậy, cũng không từ chối, dù sao chỉ là hai bình thần dịch mà thôi, đối với hắn mà nói, khó có thể tăng lên bao nhiêu sức mạnh, dù sao số lượng quá ít. Bất quá, hắn hiểu được hành động của Đỗ Địch An, dù sao với Thú Liệp giả mà nói, thần dịch thật sự rất trân quý, chỉ cần một hai bình thần dịch, có thể tăng vọt kịch liệt thể chất của Cao cấp Thú Liệp giả, cho nên hắn cảm thấy Đỗ Địch An cho rằng hai bình thần dịch này đối với hắn mà nói cũng sẽ tăng lên nhiều, mới keo kiệt mà chỉ lấy ra hai bình đến nịnh nọt hắn.

Hắn không có giải thích cái gì, chỉ là trong lòng cười cười, tiện tay đặt thần dịch lên bàn bên cạnh, nói:

– Nếu như ngươi nói như vậy, vậy ta nhận, sau này trong nhiệm vụ, chúng ta cùng tương trợ lẫn nhau.

Đỗ Địch An liên tục gật đầu, đồng thời nhìn thoáng qua thần dịch trên bàn, nói:

– Cái này bây giờ ngươi không hấp thu sao, nghe nói giữ càng lâu, hiệu quả càng kém.

– Đợi lát nữa trước khi ngủ dùng.

Eugene cười nói.

Thấy vậy, Đỗ Địch An cũng không tiếp tục khuyên nhiều để tránh bị lộ. Đỗ Địch An rãnh rỗi nói vài câu chuyện phiếm cùng hắn, thuận tiện có thể xen vào chút thông tin, chờ sau khi nói chuyện được một lát, hắn liền tìm lý do đi về trước.

Sau khi rời phòng, đồng tử của hắn lập tức nhẹ áp sát, thế giới đi vào một mảnh hình ảnh thị giác nhiệt cảm.

Hắn không quay đầu xoay người rời đi, mà một bên thông qua hình ảnh thị giác nhiệt cảm quan sát Eugene trong phòng.

Rất nhanh, hắn nhìn thấy Eugene ngồi trở lại trên giường, thò tay ở vị trí cái bàn giật giật, dường như là cầm thần dịch lên, tay nâng lên trước mắt, hình như đang đánh giá. Nhưng sau một khắc, Đỗ Địch An lại hơi ngơ ngác một chút.

Chỉ thấy Eugene dò xét một lát, đem thần dịch lại để lại chỗ cũ, đồng thời cánh tay làm tư thế rút kéo, hình như để đồ vật vào trong ngăn kéo của cái bàn.

– Chưa sử dụng?

Đỗ Địch An nhíu mày, lập tức hiểu được, xem ra người này không hề đơn giản giống mặt ngoài, đang đề phòng mình, lo lắng mình giở trò trong thần dịch.

Trong lòng của hắn có một chút im lặng, chỉ có thể quay trở lại phòng, lo lắng dùng những phương pháp khác nghiệm chứng.

Khẽ đảo mắt qua hai ngày nữa.

Đỗ Địch An quan sát Eugene, hắn hai ngày này đều không động thần dịch. Hơn nữa sáng ngày thứ hai sau khi đưa tặng thần dịch cho hắn, lúc hỏi thăm hắn thần dịch hiệu quả như thế nào, hắn không chút nghĩ ngợi mà liền cười nói hiệu quả không tồi.