← Quay lại trang sách

Chương 645 Chạy!

Chạy mau!

Thấy thanh niên đã chết, khuôn mặt của Đỗ Địch An hơi thay đổi, hắn liền gọi to người đàn ông trung niên và cô gái tóc vàng. Cùng lúc đó, hắn đột nhiên tăng tốc, vượt qua cả hai ngay để theo sau Eureka. Bơi nhanh như con rái cá để tránh sự tấn công từ một “đàn cá bị thủng lưới” đằng sau.

Mặc dù chỉ là một con Liêm Đao Hành Thi cấp thấp lao tới và có thể bị giết bằng một cú đấm, nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của hắn. Hơn nữa đối mặt với đoàn quân Hành Thi như vậy, một khi vướng chân thì ngay cả Khai Hoang Giả cũng không thể thoát chết!

Người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông trung niên nhìn và cảm thương chàng trai trẻ bị ăn thịt bởi nhiều Hành Thi như vậy mặt mày liền xám ngoét.

Mặc dù họ cũng chẳng có mối thâm giao sâu sắc lắm với thanh niên trẻ tuổi đó, nhưng dù sao ba người họ cũng là đồng đội kề vai sát cánh ít lâu nên không tránh khỏi tâm trạng thỏ tử hồ bi. Khi nghe thấy tiếng gọi của Đỗ Địch An thì cả hai ngay lập tức định thần lại, thấy số lượng Hành Thi ngày càng tăng khắp mọi hướng khiến nỗi đau buồn trong lòng họ được thay thế bằng nỗi sợ hãi.

- Chạy!

Hai người không dám dừng lại mà nhanh chóng quay đầu bỏ chạy thục mạng. Trong khi chạy hết tốc lực, họ không thể không bí mật cầu nguyện, hy vọng rằng những Hành Thi cấp cao chạy sau có thể gặm nhấm xác chết của thanh niên trẻ kia lâu thêm một chút, khiến chúng muộn hơn vài nhịp.

“Gầm! Gầm!”

Đám Hành Thi xung quanh dần dần tập trung về phía bọn họ, bỗng nhiên tiếng huýt sáo từ đoàn quân Hanh Thi khiến họ run rẩy rợn tóc gáy.

Eureka mở đường rất nhanh trước mặt, ào ạt như một con thú dữ, quật ngã tất cả các Hành Thi trước mặt. Đuôi, cánh tay, đầu cùng toàn bộ cơ thể hắn ta dường như biến thành vũ khí, như phi nước đại thành đầu đạn đen.

Người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông trung niên tập trung sức mạnh của toàn bộ cơ thể, chỉ cảm thấy rằng đôi chân của họ đang chạy nhanh nhưng không nghe theo tiếng gọi của bộ não mình, mặc dù vậy, họ chỉ nhìn thấy Eureka và Đỗ Địch An trước mặt càng lúc xa họ hơn. Cùng lúc đó, hai người đột nhiên nhận thấy rằng Đỗ Đich An - người trước đây cần sự bảo vệ của họ, đang phun trào với tốc độ nhanh hơn nhiều so với họ vào lúc này, từ đầu đến cuối đều chỉ theo sau Eureka hình với bóng khiến họ khá bất ngờ.

“Thiếu niên này mạnh đến thế sao?”

“Gầm!”

Một tiếng gầm nhỏ phát ra từ phía sau, khiến mặt đất như chào đảo, những “thứ” phía sau đã ngày một gần hơn.

Người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông trung niên đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc và đột nhiên biết rằng những Hành Thi mà sẽ bắt kịp họ trong ít giây nữa đi, khiến những sợi lông tơ của họ dựng lên khắp cơ thể, trái tim họ thắt lại sợ hãi, không còn nghi ngờ gì nữa, một khi họ bị vướng không đuổi kịp thì Eureka - người đang lao hết tốc lực về phía trước vào lúc này có lẽ sẽ không dừng lại cứu mình. Dù sao thì họ cũng không tốt số như Đỗ Địch An có nền tảng tuyệt vời chống lưng. Hai người sợ hãi và thậm chí vô vọng, liên tục cầu nguyện.

“Chạy đi, đôi chân của ta!”

Người đàn ông trung niên hét lên trong lòng, hắn đau buồn và phẫn nộ, nỗi sợ hãi bò khắp trên mặt. Khi cái chết đến gần, tốc độ của hắn tăng thêm được một chút và mong muốn sống sót mạnh mẽ khiến hắn bùng nổ thành một tốc độ mà mình chưa bao giờ đạt được trước đây!

Nhưng như thế là chưa đủ, hắn ta đột nhiên nhận ra người phụ nữ tóc vàng bên cạnh còn bùng phát nhanh hơn mình, từ từ vượt quá khoảng cách của hắn một hai bước!

“Nàng ấy chẳng phải không giỏi tốc độ sao?”

Não của người đàn ông trung niên hiện đang ù ù, hơi trống rỗng và đột nhiên, khi nghe thấy tiếng gầm từ phía sau xuất hiện sau gáy trong nháy mắt, như thể... Hành Thi đang đi theo sát phía sau mình! Hắn sợ xanh mặt, kinh hoàng và quay đầu lại. Vừa quay đầu lại, một cái miệng to đẫm máu đột nhiên ngoạm vào mặt hắn.

Đỗ Địch An nghe thấy tiếng vật lộn từ phía sau cùng tiếng gầm rú hưng phấn của Hành Thi, bất giác cảm thấy có chuyện không ổn nhưng hắn không quay đầu lại, bởi điều này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, vì vậy hắn hơi nghiêng đầu mở tầm nhìn rộng chú ý đến chuyện đang xảy ra bên sau, liền thấy người đàn ông trung niên đã bị ném xuống đất bởi một vài Kỳ Hành Thi và đang vật lộn mạnh mẽ đẩy đám Hành Thi ra ngoài. Tuy nhiên hắn chỉ có hai tay mà phía Hành Thi có tới tận bốn năm con bu quanh. Trong khi đó nhiều Hành Thi khác đã tập trung lại tại thời điểm này và chỉ một chốc nữa sẽ nhanh chóng nhấn chìm hắn.

Một tiếng hét thảm thương nhưng lại dừng đột ngột ngay khi hắn vừa mở miệng phát ra từ đám Hành Thi phía sau. Cùng lúc đó, đám Hành Thi bò bên ngoài đang quây kín ở một điểm. Sau khi chúng thấy không vào được nữa liền lập tức nới lỏng, di chuyển mục tiêu và tiếp tục đuổi theo những người phía trên.

Khuôn mặt của Đỗ Địch An biến sắc. Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, hắn đột nhiên cảm thấy không có gì quan trọng bằng việc có thể sống sót!

- Đỗ Địch An, kéo ta với!

Lúc này, người phụ nữ tóc vàng phía sau đang cầu xin hắn trong khi đuổi theo hết tốc lực, mái tóc vàng phủ lên khuôn mặt nàng ta một cách hỗn loạn, trông vô cùng đáng thương. Đỗ Địch An liếc nhìn với một chút do dự. Lúc này, hắn cách nàng hơn mười mét. Nếu muốn kéo nàng, hắn phải chậm lại mười mét, mặc dù chỉ dừng lại chưa đến 0,1 giây. Nhưng một khi tốc độ giảm xuống, không đơn giản chỉ là 0,1 giây để muốn chạy nước rút thêm mười mét nữa.

- Xin lỗi...

Hắn khẽ cúi đầu, nói lời cuối, rồi lại tăng hết tốc lực bám sát phía sau Eureka.

Thấy Đỗ Địch An tuyệt tình như vậy khiến mặt nàng biến sắc, trong đôi mắt mang hàm ý van nài cầu xin của nàng thoáng hiện sự bực bội. Cùng lúc đó, tiếng gầm rú phía sau ngày một chạm gần đến tốc độ của nàng.

Đôi đồng tử của nàng bất giác co lại, một sự thúc đẩy theo bản năng khiến nàng quay về sau nhìn, nhưng điều này chắc chắn ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của nàng. Nàng nghiến chặt răng rồi khẩn hoản nài nỉ bóng hình không hề ngoảnh lại của Đỗ Địch An:

- Ta cầu xin ngươi, chúng ta đã bảo vệ cho ngươi suốt dọc đường, ngươi không thể nể tình mà giúp ta một lần? Làm ơn, xin hãy giúp ta, ta sẽ làm tình với ngươi khi quay trở về, dùng tấm thân này để đền đáp ơn cứu mạng của ngươi, ngươi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, xin ngươi đấy …

Đỗ Địch An khẽ nghiến răng, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục chạy.

Thấy tốc độ của Đỗ Địch An không hề chậm lại, người phụ nữ tóc vàng hoàn toàn tuyệt vọng, đúng lúc đó một móng vuốt dính máu đập vào vai nàng, đầu óc nàng chợt trống rỗng trong giây lát.

Ngay lập tức sau đó, bốn năm móng vuốt sắc nhọn dài ngoằng đặt lên vai từ phía sau, nắm lấy vai nàng, một số giữ đầu còn số khác ôm lấy eo nàng, cơ thể đang chạy hết tốc lực bất ngờ bị kéo giật lại một nhịp và bị nhấn chìm vào trong tay của lũ Hành Thi. Bên tai nàng chỉ còn vang lên tiếng gặm nhấm, liền sau đó bầu trời trước mặt đột nhiên bị bao phủ bởi một chiếc mồm to đen ngòm, con Hành Thi xấu xí đã nuốt trọn nàng vào họng.

Nghe thấy tiếng hét ở phía sau, sắc mặt của Đỗ Địch An một lần nữa tái đi. Thậm chí không cần quay lại nhìn cũng biết người bị xử tiếp theo là cô gái tóc vàng. Hắn khẽ nghiến răng nhưng không quay lại.