← Quay lại trang sách

Chương 734 Trừng Gian Diệt Ác

Ánh mắt của Riley khẽ nhúc nhích, nhưng không hỏi thăm.

Mắt Ưng nhìn hắn một cái, trầm ngâm một chút, nói:

– Ngươi đi đón người trước đi, ta sẽ phái năm vị trưởng kỵ sĩ hiệp trợ ngươi, đây là tư liệu của vị 'Jose' kia, đừng đón sai.

Riley đưa tay tiếp nhận, lật nhìn rồi gật đầu nói:

– Ta biết rồi.

Chờ sau khi Riley rời đi, Mắt Ưng lập tức gọi thư ký của mình đến, yêu cầu nàng viết ra một số mật hàm, phát ra khắp nơi càng nhanh càng tốt.

– Quân khu, đáng thương...

Mắt Ưng thu hồi mật hàm, thiêu huỷ trên ngọn nến, khẽ cảm khái.

Ở dưới Ô Thác Sơn, Richeliu hất khôi giáp Thần Thánh ngày xưa lên, ngồi ngay ngắn trên Thánh Nhật Long Mã của mình, uy phong lẫm liệt.

Trên quảng trường to lớn phía trước mặt hắn, không ngừng có Quang Minh kỵ sĩ tập hợp đến, rậm rạp chằng chịt, chiếm cứ khắp quảng trường, ước chừng có mấy vạn người, dường như trên 60% binh lực của Giáo Đình trú đóng ở khu buôn bán!

Mặc dù về số lượng Giáo Đình kỵ sĩ thì binh sĩ quân đội không thể nào so sánh được, nhưng về mặt chất lượng lại không thể thắng được binh sĩ quân đội.

– Bệ hạ!

Một người trung niên khôi ngô cưỡi ngựa cao lớn gần ba mét, từ đằng xa nhanh chóng chạy nhanh mà đến, bên cạnh bụng ngựa của hắn treo một thanh cự kiếm dài hơn ba mét, chiều rộng gần nửa mét, cực kỳ to lớn.

Richeliu nhìn qua người tới kia, đợi hắn đi đến gần, mới nói:

– Boree, không cần gọi ta là bệ hạ, nếu như không phải chuyện này khó giải quyết, ta cũng chuẩn bị tìm một nông thôn trải qua cuộc sống bình thường rồi.

Boree mở trừng hai mắt, long lanh có thần, nói:

– Trong lòng ta, ngài vĩnh viễn chính là bệ hạ của ta, ngài tại sao phải nhường Mao đầu kia... Tên kia làm Giáo hoàng, chẳng lẽ ngài thật sự giống như bọn họ nói, thân thể không khỏe?

– Già rồi, nên thoái vị thôi.

Richeliu khẽ lắc đầu:

– Những việc như thế này không nói nữa, lần này do chúng ta suất đội, tiến đến bắt Bryson, ngươi chuẩn bị ổn chưa?

– Chúng ta thật sự phải quyết liệt như vậy với quân đội sao?

Trên mặt Boree lộ ra vài phần ngưng trọng, mặc dù bề ngoài hắn tục tằng, nhưng cũng không có nghĩa là không có đầu óc.

Richeliu nhìn hắn một cái nói:

– Chú ý lời nói của ngươi, chúng ta tuân theo tín ngưỡng là trừng gian diệt ác, Bryson cấu kết với Hắc Ám giáo đồ, chuyện này chứng cớ vô cùng xác thực, bất kể hắn là người nào cũng phải trả cái giá thật đắt cho hành vi của hắn, đây cũng là ý nghĩa tồn tại của chúng ta!

Boree nghiêm nghị, lập tức nói:

– Thuộc hạ lỡ lời rồi, xin ngài giáo huấn!

– Đi thôi!

Richeliu ghì cương ngựa, nói:

– Gọi đội ngũ phía sau, ngươi theo ta suất lĩnh kỵ binh đi đến trước quân đội, chúng ta dùng lễ nghi đối đãi trước, nếu như quân đội khư khư cố chấp giữ lại Bryson, thì suy xét dùng phương pháp mạnh.

– Ta biết rồi.

Boree gật đầu.

Tin tức đại quân Giáo Đình di chuyển, từ khu phố lan truyền ra, ven đường vô số bình dân và các quý tộc tất cả đều đã được biết đến tin tức này, nhìn thấy trận chiến, lập tức biết rõ Giáo Đình lần này thật sự động rồi.

Tin tức nhanh chóng truyền vào trong phòng họp của tổng bộ quân đội, mọi người nghe được tin tức, lập tức lâm vào yên tĩnh.

– Richeliu cùng Đại Quang Minh Vương Boree tự thân xuất chinh? Cái này là chuẩn bị khai chiến với chúng ta sao?!

– Khá lắm Quang Minh giáo đình, tới nhanh như vậy, muốn đánh chúng ta trở tay không kịp sao!

– Xem ra bọn hắn cũng liệu đến, chuyện này sẽ không dễ dàng như bọn hắn mong muốn!

– Đáng chết, Lạc Lan Tướng Quân vừa mới xuất phát!

San Lorenzo nhìn thoáng qua các vị Tướng Quân tức giận không thôi, quay đầu nhìn thoáng qua Bryson, hắn biết rõ, lúc này tuyệt đối không thể gây ra nội đấu, mặc dù ba vị tư lệnh bọn hắn ngày bình thường cũng ám đấu lẫn nhau, nhưng lần này nếu như xảy ra nội đấu, sẽ chỉ làm Giáo Đình thực hiện được mong muốn, cuối cùng dù là thiếu đi một vị tư lệnh, cũng sẽ khiến mặt mũi quân đội mất hết, cũng làm mất đi mặt mũi của hắn.

– Ngăn chặn bọn hắn trước, chờ Lorrain trả lời.

San Lorenzo lúc này phân phó nói:

– Triệu hồi binh lực bộ phòng thủ thành phố, chuẩn bị nghênh chiến!

– Vâng!

Một vị Ngũ Tinh Tướng Quân đảm đương bộ trưởng bộ phòng thủ thành phố lập tức đứng dậy lĩnh mệnh.

Một lát sau, hai người Richeliu và Boree suất lĩnh một đội kỵ binh đi tới đại viện tổng bộ quân đội trước, đằng sau đại viện này cũng không phải chỉ là một cái trang viên, mà là một vùng đất rộng bao la, bên trong bao gồm quân doanh quân đội, phủ tướng quân, cùng với sân huấn luyện, là trọng địa quân đội, cũng là Cấm khu bình dân!

Richeliu ghìm ngựa dừng lại, nhìn qua đại viện phía trước chạy chậm tới một tên thủ vệ canh cổng. Thủ vệ này sớm đã nhận được tin tức bên trên, nhìn thấy Richeliu và Boree uy phong lẫm liệt ngồi ngay ngắn ở trên ngựa cao lớn, trong lòng đã khẩn trương kính sợ, hắn mặc dù không tin Quang Minh giáo đình, nhưng vợ của hắn cũng rất tín ngưỡng, kể cả mẹ và cha của hắn cũng tín ngưỡng, dưới môi trường tin giáo của cả nhà, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút bị lây nhiễm, giờ phút này quay mắt về phía hai vị nhân vật Giáo Đình chí cao vô thượng này, chỉ cảm thấy đỉnh đầu và trên vai như đè nặng hai ngọn núi lớn, khiến hắn không nhịn được cúi người, cúi đầu xuống.

– Tiểu tử, đi gọi người quản sự ra đây.

Thủ vệ chưa mở miệng, Boree đã quát trước.

Thủ vệ bị sợ nhảy lên, vội hỏi:

– Vâng, vâng, ta đi đây, ngài, ngài chờ một lát.

Nói xong, bất chấp thất lễ, liên tục không ngừng xoay người chạy đi.

Một lát sau, San Lorenzo suất lĩnh mấy vị Tướng Quân cưỡi ngựa cùng nhau đi ra, vừa mới ra đại viện, liền nhìn thấy hai người Richeliu và Boree đứng ở cửa ra vào, cùng với hơn mười vị kỵ binh phía sau bọn họ.

Ánh mắt San Lorenzo khẽ nhúc nhích, ghìm nhẹ lưng ngựa, tọa kỵ lập tức giảm tốc độ, chậm rãi đi đến trước mặt Richeliu, mỉm cười nói:

– Richeliu tiên sinh, Boree tiên sinh, người phía dưới không hiểu chuyện, khiến hai vị chê cười, theo ta vào trong nói chuyện.

Mặt Richeliu mỉm cười, nói:

– Đều nói quân nhân tính tình thẳng, đại tư lệnh cũng không cần vòng vo với chúng ta, chúng ta lần này tới cần làm chuyện gì, chắc hẳn ngài cũng rõ ràng, nói thẳng thắn, ngài là giao người, hay vẫn là bảo vệ người?

San Lorenzo thấy hắn nói trực tiếp như vậy, trên mặt chậm rãi thu hồi sự vui vẻ, nhìn thẳng hắn nói:

– Các ngươi nói tư lệnh Bryson cấu kết với Hắc Ám giáo đồ, còn có chứng cớ? Chuyện này bên trong rất kỳ quặc, ta cảm thấy hay vẫn là điều tra rõ ràng, rồi đến bắt người, dù sao, Bryson làm tư lệnh của quân đội chúng ta, cứ như vậy bị các ngươi bắt rồi, thì quân đội chúng ta sau này còn dừng chân như thế nào, như thế nào giữ gìn trị an khu Ngoại bích?

– Chúng ta tới dẫn người, đương nhiên có chứng cớ.

Richeliu nói:

– Nếu như ngài không tin, kính xin gọi tư lệnh Bryson ra đây gặp mặt.

San Lorenzo khẽ nhíu mày, nói:

– Tư lệnh Bryson ở bên ngoài chấp hành công vụ, tạm thời không cách nào gặp được, ta có thể giúp ngươi truyền triệu hắn trở về, chỉ là cần một chút thời gian, các vị theo ta về nghỉ ngơi trước cảm thấy như thế nào?

Richeliu hơi híp mắt, mỉm cười nói:

– Không cần, chúng ta chờ ở đây.

San Lorenzo thấy hắn không ăn mềm, lúc này không nói thêm lời, khách khí hai câu liền cưỡi ngựa quay trở về.

– Richeliu cái này lão già, lời hữu ích không nghe, chẳng lẽ thật cho là quân đội chúng ta sợ bọn hắn hay sao?

Sau khi mấy người đi vào đại viện, một Tướng Quân bên trong lập tức đè thấp giọng phẫn nộ mà nói.

Mặc dù hắn cố ý khắc chế thanh âm, nhưng tại đây cách đại viện không xa, muốn nghe thấy tiếng nói của hắn cũng không khó.

San Lorenzo nhìn hắn một cái, biết rõ hắn là cố ý nói cho Richeliu nghe, nói:

– Không được vô lễ, chờ sự tình điều tra xong, bọn hắn sẽ trả lại công đạo cho tư lệnh Bryson.

Mặc dù là trách cứ vị tướng quân này, nhưng trên mặt hắn không có chút nào tức giận.

– Ranh con!

Lỗ tai Boree hơi run run, nghe được tiếng nói chuyện đằng sau đại viện, trong mắt hiện lên một chút phẫn nộ, lập tức nắm chặt dây ngựa.

Richeliu biểu lộ lạnh nhạt nói:

– Không cần tức giận, chó cắn ngươi một cái, ngươi không thể cắn ngược lại chó một cái.

Boree hơi cắn răng, biết rõ đối phương là cố ý chọc giận bọn hắn, một khi bọn hắn cưỡng ép xâm nhập vào trong, tính chất lại bất đồng, cũng sẽ bị quân đội mượn đề tài để nói chuyện của mình, thừa cơ đem sự việc của Bryson che dấu.

Richeliu nghe được tiếng vó ngựa của San Lorenzo bọn họ đi xa, quay đầu nói với Phổ Lạc:

– Không cần phải gấp gáp, bọn hắn nếu như muốn kéo dài, thì tuỳ ý bọn hắn, kéo càng lâu, đối với chúng ta càng có lợi.

– Có lợi cho chúng ta?

Phổ Lạc khó hiểu.

– Đừng quên, sau lưng chúng ta còn có Giáo hoàng tân nhiệm.

Ánh mắt Richeliu sâu kín, trong lòng yên lặng, sau lưng của hắn còn có người kia.