Chương 752 Đạo Tường
Chế tác cấm thuật?
Richeliu hơi thay đổi sắc mặt. Lý do bị liệt vào cấm thuật, một là do lực phá hoại quá lớn, có thể dễ dàng phá hủy Cự Bích, hoặc là do quá mức tàn khốc, hủy diệt nhân tính! Nhưng mà Đỗ Địch An lại chuẩn bị khởi động cấm thuật như vậy, có thể nói là vì chiến thắng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi!
- Thiếu gia muốn toàn diện khởi động những cấm thuật này sao, trong đó có chút cấm thuật cần đại lượng thân thể làm thí nghiệm, nếu như khởi động, chỉ sợ hắc ám giáo đồ sẽ bắt người chung quanh, gây ra đại loạn...
Richeliu châm chước ngôn từ cẩn thận nói, hắn biết nguyên nhân duy nhất có thể ngăn cản Đỗ Địch An không phải lực phá hoại quá mạnh, mà là phải hi sinh quá nhiều sinh mệnh.
- Không sao, vừa vặn là thời điểm Giáo Đình chúng ta dựng đứng uy tín.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Hắc ám giáo đồ hoạt động nhiều lần mới khiến cho mọi người lại một lần nữa cảm nhận sợ hãi, cũng sẽ càng ỷ lại vào Quang Minh giáo đình chúng ta, cứ như vậy, mặc dù là có người lén lút phê bình chúng ta, cũng sẽ không dám nói gì. Dù sao chỉ cần chúng ta trấn áp hắc ám giáo đồ liền có thể bù đắp được tất cả khuyết điểm khác!
- Phải biết bản chất con người là ích kỷ, dễ quên, mặc kệ ngươi từng làm gì, chỉ cần ngươi có thể bảo vệ họ trong lúc nguy nan thì họ sẽ cảm kích ngươi, sẽ có người ủng hộ ngươi!
Đỗ Địch An nhìn xuống hắn:
- Chuyện như vậy, không phải là trước đây ngươi thường làm sao, không cần ta phải nói cặn kẽ vậy chứ?
Sắc mặt Richeliu hơi đổi, từ góc độ lợi ích tới nói, hắn thừa nhận Đỗ Địch An nói không sai, bất quá hắn muốn phủ nhận một điểm. Tuy rằng trước đây hắn cũng là làm như vậy, nhưng hắn làm vẫn phân biệt nặng nhẹ. Chí ít trên phương diện cấm thuật sẽ không dễ dàng chạm tới —— tuy rằng cái này cũng là ý tứ của Tu Đạo Viện, nhưng nội tâm hắn cũng suy nghĩ giống vậy. Dù sao tạo ra hỗn loạn quá lớn sẽ rất khó khống chế.
- Ta biết rồi.
Hắn cúi đầu, biết ý Đỗ Địch An đã định, nhiều lời cũng vô dụng, lúc này hắn cũng không tiếp tục khuyên bảo gì nữa. Dù sao khuyên bảo đối với hắn mà nói là một loại chuyện nguy hiểm, mà những bình dân kia cũng không biết chuyện hắn làm, chỉ là tự làm khổ mình mà thôi. Từ trước đến giờ hắn không muốn làm anh hùng, cũng không có loại bi tráng hào hùng kia, tính lợi ích từ lâu đã thấm vào tron cốt tủy của hắn.
- Nếu như sách lịch sử ta xem là thật, Thán Tức Chi Tường lúc trước là do Nội Bích kiến tạo chứ?
Ánh mắt Đỗ Địch An xuyên qua cửa sổ nhìn ra phương xa, từ đỉnh Uto vừa vặn có thể phóng tầm mắt tới Thán Tức Chi Tường xa xa. Đương nhiên, khoảng cách này lấy thị giác người bình thường thì khó có thể chạm đến, nhưng đối với hắn và Richeliu mà nói cũng không khó, có thể nhìn rất rõ ràng. Nghe được Đỗ Địch An nói, Richeliu sửng sốt một chút, không biết vì sao hắn bỗng nhiên lại nói đến cái này, hắn cúi đầu nói:
- Đúng, ban đầu Sylvia cự bích vốn là không phân chia trong ngoài, nhưng bởi vì có một thời gian đột nhiên xuất hiện tai nạn, phần lớn người may mắn còn sống sót đều di chuyển đến Nội Bích, cũng là khu vực trung tâm Cự Bích, sau đó cách ly khu vực này, kiến tạo Thán Tức Chi Tường.
- Tất cả người sinh ra ở Ngoại Bích đều muốn vượt qua bức tường này, ngươi cũng muốn chứ?
Đỗ Địch An hỏi.
Richeliu liếc mắt nhìn hắn, suy tư một chút rồi đáp:
- Có nghĩ tới.
- Nghĩ tới? Tại sao sau đó tiếp tục nghĩ nữa, có phải là lên làm Giáo Hoàng, hưởng thụ tư vị đến an nhàn nên lười phấn đấu?
Trên mặt Richeliu lóe lên vẻ lúng túng, tuy rằng Đỗ Địch An nói trắng ra, nhưng thực sự nói trúng tim đen của hắn. Người càng gìa sẽ càng không muốn chuyển động, cũng không muốn giãy dụa, sinh hoạt sẽ thuận theo tự nhiên, cảm giác rất thỏa mãn. Dù sao hắn đã đứng ở đỉnh, tiếp tục phấn đấu rất có khả năng sẽ không còn gì cả.
- Chiến tranh, chúng ta vẫn còn phải hi vọng vào bức tường này.
Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói:
- Rất có thể lần này Nội Bích sẽ nhanh chóng đánh vỡ bức tường, thậm chí là ghét bỏ bức tường, giống như các ngươi đã từng vậy.
Richeliu hơi run, trong lòng hơi khó hiểu, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy tựa hồ thiếu niên này lại đang mưu đồ chuyện gì.
- Đi làm đi.
Đỗ Địch An phất tay nói.......
Nội Bích, bên trong lãnh địa Long tộc.
Long tộc là một trong tam đại thú ma gia tộc, lãnh địa cực kỳ rộng lớn, thánh địa của gia tộc sánh ngang một tòa thành thị to lớn, đồn trú được xây xựng ở hai bên mỗi thành thị, gộp lại càng khổng lồ.
Giờ khắc này trên Thánh Nữ phong Long tộc, Hathaway luyện thương trên quảng trường, một cây cự thương nằm trong bàn tay nhỏ bé của nàng giống như Giao Long mãnh thú, thanh thế mãnh liệt, khí tức xơ xác khiến cho người hầu xung quanh không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
TòaThánh Nữ phong này hoàn toàn khác lúc Helisha chưởng quản, trên núi không còn vẻ hoang tàn vắng vẻ hiu quạnh, bây giờ các tòa kiến trúc cũng được những thợ thủ công xuất sắc nhất tân trang lại, đổi thành phong cách nàng yêu thích, sàn nhà được lát lại một lần, người hầu đứng khắp nơi trên sơn đạo, đề phòng nghiêm ngặt giống như một tòa pháo đài tường đồng vách sắt, cho dù chỉ là một con chim xâm nhập cũng sẽ bị bắn hạ.
Trên bậc thang ở cuối quảng trường, một trung niên nhân sắc mặt xanh xao, bóng người nhẹ nhàng giống như quỷ mị lặng yên không một tiếng động đi tới, giống như cơn gió cực kì mau lẹ, lặng lẽ đi tới bên cạnh sân bãi Hathaway đang luyện tập, nhìn nàng luyện thương. Hathaway sớm đã chú ý tới hắn, sau khi thấy hắn tới, tay run run lên, luyện xong thức cuối cùng của Long Thức, lập tức thu thương, nàng quay đầu hỏi:
- Tiên sinh, có đại sự gì sao?
Nàng biết, không có đại sự hắn sẽ không tự tới đây tìm mình.
- Tiểu thư, ta mới nhận được tin tức từ Tu Đạo Viện, nghe nói thám tử ở ngoại bích của Tu Đạo Viện nhìn thấy tỷ tỷ của ngươi.
Người trung niên mặt trắng nói thẳng vào vấn đề. Hathaway ngẩn ra, trợn to hai mắt, cự thương cầm trong tay rơi xuống đất, xuyên thủng sàn nhà:
- Không thể, nàng đã chết rồi, không thể nào còn sống!
- Cái này ta biết, thế nhưng tin tức của Tu Đạo Viện hẳn là không giả, chuyện này có kỳ lạ.
Người trung niên mặt trắng nói.
- Tuyệt đối không thể!
Hathaway nắm chặt báng thương, bực tức nói:
- Mặc kệ là cái gì, nàng không thể còn sống sót! Lúc trước chúng ta gặp phải chính là đại Thi Vương đã có ý thức, nàng lại bị thương nặng, ta đã tận mắt thấy, nàng không thể có thể sống sót, Ma Binh của nàng rơi ở Hoang Khu lâu như vậy cũng không thu về, làm sao có khả năng sống sót?!
Ánh mắt người trung niên mặt trắng hơi lấp lóe, không nghĩ tới thời gian qua đi lâu như vậy, lần thứ hai nhắc tới người kia, còn có thể làm cho nàng kích động như thế, khó có thể khống chế tâm tình của mình. Trong lòng hắn thở dài, xem ra người kia tạo thành bóng tối trong lòng nàng thực sự quá lớn.
- Theo ta được biết, những năm này Tu Đạo Viện bí mật kinh doanh mảnh ngoại bích bị cách ly, tuy rằng không biết là tại sao bọn họ lại làm như thế, thế nhưng ta đã từng phái người đi ngoại bích ngầm hỏi, ngoại bích khu xác thực không hoang vu cằn cỗi như chúng ta tưởng tượng, bất quá cũng không nhìn ra giá trị lợi dụng gì.
Người trung niên mặt trắng nói:
- Địa vực nơi đó quá nhỏ, những người bị bỏ lại năm đó đều là tiện dân cấp thấp, những năm này người bị trục xuất đến ngoại bích cũng là người hầu quý tộc, tội phạm, đều là đám người hạ đẳng huyết thống thấp kém, đời sau bọn họ sinh sôi ra cũng là như thế.
- Bất quá, ở ngoại bích cũng nhìn thấy một hiện tượngbuồn cười, những người hầu quý tộc bị trục xuất ra này lại tự xưng quý tộc, còn mô phỏng theo Thán Tức Chi Tường kiến tạo tường cách ly, cô lập đám người đê tiện hơn, thực sự là vô tri!
Trong lòng Hathaway lo lắng, nghe được hắn nói những câu này, cau mày nói:
- Ngươi còn quan tâm những thứ này?
Người trung niên mặt trắng thấy nàng khó chịu, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
- Gần đây ngoại bích xuất hiện rung chuyển, thế lực Tu Đạo Viện xếp vào ngoại bích bị người khác nhổ tận gốc, còn phái Khai Hoang giả tới giải quyết vấn đề, kết quả Khai Hoang giả này trái lại bị giết, còn có người mắt thấy tỷ tỷ của ngươi xuất hiện ở ngoại bích, vì lẽ đó ta cảm thấy chúng ta cần phải đi điều tra một chút.
- Nàng gọi Helisha, không phải tỷ tỷ ta!
Ánh mắt Hathaway uy nghiêm đáng sợ, gằn từng chữ nói.
Người trung niên mặt trắng hơi run, nở nụ cười, nói:
- Được, là ta nói sai.
Lúc này ánh mắt Hathaway mới từ khuôn mặt hắn chuyển dời ra chỗ khác, nàng lạnh lùng nói:
- Ngươi nói ta đã nghe rõ ràng, chuyện này ta sẽ để Elinor đi thăm dò.