← Quay lại trang sách

Chương 935 2 Năm

Qua tiếp hai năm, có kẻ tự xưng sứ giả thần quốc tới chỗ này, thể hiện ra lực lượng sánh ngang với thần, hàng phục Bích Chủ, từ đó Sylvia Thần Bích được xếp vào quyền sở hửu của thần quốc.

Mà dã nhân chính là vì ban đầu không muốn quy thuận thần quốc, bọn họ không muốn tiếp thu loại ngôn ngữ mới mà thần quốc sứ giả truyền xuống, kiên trì ngôn ngữ vốn có nên bị thanh trừng, trục xuất. Nhìn thấy đoạn lịch sử này, trước mắt Đỗ Địch An tựa hồ hiện ra hình ảnh niên đại hỗn loạn kia, chỉ là trong này có ghi chép mấy điểm mấu chốt khiến hắn cảm thấy hoảng sợ, ngôn ngữ Cự Bích lại là do thần quốc truyền xuống, lúc đó lịch sử Cự Bích mới chỉ có năm năm!

Ngắn ngủi năm năm sau tai họa, thần quốc kia làm sao có khả năng phát triển ra một ngôn ngữ hoàn toàn mới? Hơn nữa sau tai họa cần nhất chính là trật tự cùng tài nguyên sinh tồn, có ai lại tiêu hao hết tâm tư để mở ra một loại ngôn ngữ mới thay thế hoàn toàn ngôn ngữ vốn có, làm như thế có chỗ tốt gì? Có ý nghĩa gì? Hắn không nghĩ ra, trong năm năm sáng tạo ra một ngôn ngữ mới, hơn nữa còn phổ cập mở rộng, hành vi như vậy khiến hắn cảm thấy kinh sợ, sau lưng thần quốc tựa hồ ẩn giấu đi bí mật kinh thiên động địa, so với Cự Bích còn lớn hơn nhiều. Mà hắn đã có ý định tương lai sẽ tới Thần Quốc tìm một tia hi vọng.

- Cự Bích từ trên trời giáng xuống, thần quốc...

Đỗ Địch An cảm giác trước mắt tràn ngập sương mù, nhìn không rõ ràng, nếu như không phải sau khi hắn tỉnh dậy, trên kho lạnh biểu hiện thời điểm là ba trăm năm sau, thời gian này lại đối ứng ăn khớp với lịch sử Cự Bích, thậm chí hắn sẽ hoài nghi, chính mình ngủ say không phải chỉ ba trăm năm.

Dù sao Cự Bích lớn như vậy, làm sao có khả năng từ trên trời giáng xuống? Mấy chữ ngắn ngủi như vậy, nói thì nhẹ nhàng, nhưng nếu tượng tượng lại là đồ sộ, hùng vĩ, khiến cho người chấn động cỡ nào?! Hắn nghĩ mình đi tới nơi này sẽ tìm được đáp án, thế nhưng những đáp án này lại khiến cho hắn càng hoang mang cùng với khó hiểu hơn.

Hắn không có hứng thú đặc biệt gì đối với cái gọi là chân tướng này, nhưng hắn cũng biết, nếu như mình muốn sống được lâu thì nhất định phải thăm dò những chân tướng này, tìm hiểu những thứ mà mình không có hứng thú. Thời gian trôi qua cực nhanh. Đỗ Địch An mỗi ngày đều ở trong vương cung đọc sách, quan sát tư liệu thí nghiệm mỗi cái hạng mục của phòng nghiên cứu ma vật, cùng với điên cuồng học tập tri thức bên trong siêu cấp chíp, thời gian bận bịu này trôi qua rất nhanh, không biết xuân thu, không biết hạ đông, một tháng sau, cuộc sống yên tĩnh của Đỗ Địch An đã xuất hiện một đoạn nhạc đệm, thân thể Helisha lần thứ hai tự mình thức tỉnh, cũng là thức tình lần thứ sáu! Đổi trước kia, Đỗ Địch An biết được tin tức này sẽ cảm thấy rất vui vẻ, sau khi biết đến “Quái vật hình người”, hắn trái lại không cao hứng nổi nữa, hắn không biết Helisha đã là hành thi sau khi thức tỉnh bảy lần, có thể biến thành "quái vật hình người" hay không, hắn chưa từng gặp thứ này, cũng cảm thấy hoàn toàn bó tay, hắn không thể ngăn cản nàng thức tỉnh tự nhiên, cũng giống như hắn không thể cứu được nàng vậy.

Việc này khiến hắn càng thêm liều mạng học tập, làm bản thân mạnh lên. Bên trong Siêu cấp chíp ghi chép tri thức thời đại trước liên quan đến từng lĩnh vực, một người muốn học tập hết kiến thức của một lĩnh vực trong đó đã cần tiêu hao thời gian dài, cứ việc bây giờ trí nhớ của hắn đã không phải người thường có thể sánh được, cũng cần tiêu tốn rất nhiều thời điểm ở phía trên. Ngoại trừ tri thức, thi hắn tình cờ cũng sẽ rèn luyện kiếm thuật cho mấy người Kacheek, Riley, cùng với Saul. Mỗi ngày sau khi học tập xong, hắn đều dùng thần tương đúng giờ, mỗi ngày thân thể đạt đến cực hạn mới thôi, thông qua tư liệu, hắn cũng có phương pháp cùng điều kiện để tiến hóa thành chúa tể, phương pháp chủ yếu vẫn là dùng thần tương, mà điều kiện là thần hóa truyền kỳ ma ngân! Điều kiện này đã cự tuyệt hầu hết Khai Hoang Giả trong Nội Bích rồi. Chỉ là, theo hiểu biết của Đỗ Địch An, trong tam đại thú ma gia tộc bồi dưỡng không chỉ một con ký sinh hồn trùng bản mệnh, có hy vọng bồi dưỡng ra cường giả cấp chúa tể.

Bất quá tựa hồ tam đại thú ma gia tộc cũng không lựa chọn đưa tất cả bản mệnh ký sinh hồn trùng bồi dưỡng ra được áp lên thân thể một người. Làm như thế rất mạo hiểm, một khi người kia có chuyện không may sẽ triệt để hủy diệt đời sau, biến mất khỏi song dài lịch sử giống như bốn thú ma gia tộc kia. Có bốn thú ma gia tộc kia làm gương khiến cho tam đại thú ma gia tộc không dám dễ dàng đặt cược lớn như vậy, dù sao muốn tích góp sáu con truyền kỳ ký sinh hồn trùng, chí ít sẽ ảnh hưởng tài nguyên ba đời, hơn nữa trong tộc cũng không phải là một người có thể quyết định được việc này, đồng thời thú ma gia tộc còn có con đường thức tỉnh sức mạnh huyết thống, thay vì dùng phương pháp tập trung truyền kỳ kí sinh hồn trùng lên thân một người để tạo ra chúa tể, chi bằng dựa vào thức tỉnh huyết thống sẽ càng ổn định hơn.

Cũng bởi vì như thế mới khiến tam đại thú ma gia tộc không có dũng khí được ăn cả ngã về không, ngay thời điểm chiến tranh với kẻ xâm lấn hay như trước mặt Đỗ Địch An bây giờ, tam đại thú ma gia tộc cũng không có cách nào ngẩng đầu lên. Đỗ Địch An từ việc này cũng lĩnh ngộ được một đạo lý, nếu như hắn chắn chắn có ý kiến riêng của mình thì làm một tên Bạo quân độc đoán đã làm sao? Nếu như bị những kẻ tầm thường kiềm chế, nghe theo ý kiến của bọn họ, cuối cùng cũng chỉ có thể quay trở lại bình thường, từ thiên tài trở thành hạng xoàng xĩnh. Thế gian này lại có bao nhiêu thiên tài không phải là bị hạng tầm thường xoàng xĩnh lung lay, kéo xuống?

- Phía trên Chúa Tể là Vực Sâu, muốn trở thành Vực Sâu Hành Tẩu giả, điều kiện của ta còn chưa đủ, nhưng ta có thi thể của Sylvia, nàng chính là chìa khoá để trở thành Vực Sâu, bí mật này không biết thú ma gia tộc có biết hay không, cũng khó trách Aristotle này lại giấu Thần Thi sâu như thế...

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng. Qua mùa tuyết đen, mùa mưa trở lại. Đường nước ngần còn chưa kịp tu sửa, lần thứ hai bị nước đọng trên đường, các quý tộc ngồi ở nhà, nướng bếp lò. Nhóm bình dân lại rúc trong ổ chăn, ôm nhau sưởi ấm.

- Xuân đến thu đến...

Đỗ Địch An nhìn một phần bài thơ được phổ nhạc, chủ đề chính nói về sức sống sinh mệnh. 'Xuân' cùng 'Thu' từ lâu đã trở thành lịch sử, hắn có chút hoài niệm.

- Chớp mắt đã hai năm rồi.

Đỗ Địch An quay sang nói với Helisha bên cạnh. Helisha mặc một chiếc sườn xám màu tím tinh xảo, bên hông đeo một chiếc túi thơm, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn. Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, nắm chặt tay của nàng:

- Ta tới nơi này đã được mười hai năm rồi.

Helisha vẫn trầm mặc như cũ, tựa hồ đang lẳng lặng lắng nghe.

- Mười hai năm qua thật nhanh...

Đỗ Địch An hơi xúc động:

- Từng sống trong lao tù, từng chiến đấu cùng ma vật, từng giết người, tàn sát gia tộc, phá tan Thán Tức Chi Tường, mười hai năm này ngược lại cũng không đơn điệu.

Helisha trầm mặc. Đỗ Địch An gọi Noyes tới, bảo hắn chụp cho mình cùng Helisha một tấm ảnh. Noyes từ lâu đã quen thuộc thao tác, trong hai năm qua, mỗi ngày hắn đều giúp Đỗ Địch An chụp ảnh, đã là ngựa quen đường cũ.

- Mỉm cười.

Đỗ Địch An nhìn Helisha nói. Helisha vẫn như cũ, nhưng Đỗ Địch An nở nụ cười. Ảnh được chụp ngay thời điểm hắn mỉm cười. Chờ tia chớp qua đi, hắn khẽ mỉm cười, đứng dậy, trong mắt có chút hoài niệm, nói:

- Noyes, ta chuẩn bị đi ra ngoài một chút rồi.