← Quay lại trang sách

Chương 1073 Chủ Vực Sâu (3)

Lòng Fesnia đột nhiên nặng trĩu, trước đó nàng đã cảm thấy hơi đau và khó chịu bên tai trái, giờ khắc này nghe Đỗ Địch An nói vậy không nhịn được mà giơ tay sờ lên, nhẹ nhàng miết. Rất nhanh đã nhìn thấy trên tay mình dinh dính máu khô, hơn nữa thính giác bên tai trái cũng có chút lạ, thường xuyên có tiếng ong ong, đồng thời gió ấm xung quanh nhẹ thổi đến lọt vào tai trái liền khiến cho toàn bộ nửa đầu bên trái cảm thấy buốt lạnh. Chuyện đến nước này, liên kết với những gì Đỗ Địch An nói, và cả thứ mà nàng nhìn thấy trước khi hôn mê, nhất thời hiểu được bản thân được Đỗ Địch An cứu ra như thế nào.

“Vậy…” Nàng hơi hé miệng muốn hỏi.

Đỗ Địch An nói: “Con Cực Băng trùng kia đã bị ta chém rớt, lúc đó tình huống khẩn cấp cũng không rảnh nhặt lên đóng gói mang về. Tính ra nó cũng là thứ thuộc về ngươi, ngươi sẽ không trách ta vứt nó đi đấy chứ?”

Fesnia cười miễn cưỡng, cảm thấy câu nói nửa đùa nửa thật này của Đỗ Địch An thực sự có chút nhạt. Có điều vừa nghĩ tới hình ảnh Cực Băng trùng thông qua chính lỗ tai trái của mình mà chui vào thì nàng liền cảm thấy không rét mà run, vừa buồn nôn vừa sợ hãi, đồng thời nghĩ tới là rùng mình. Dù cho nàng thân kinh bách chiến, từng trải qua vô số cảnh tượng đẫm máu tàn bạo, xác chết cùng với những mảnh chân tay nội tạng các thể loại, nhưng tình cảnh này xảy ra với mình, thì cảm giác còn mãnh liệt gấp trăm lần.

“Lời nói dối bị vạch trần ắt hẳn là ngượng lắm, ta thành tâm muốn kết bạn, hi vọng tiểu thư Fesnia cũng có thể mở lòng, dù sao, nếu như ta muốn làm hại đến ngươi, thì trong lúc ngươi hôn mê thừa sức giết chết ngươi rồi. Mà cho dù hiện tại ngươi đã thức tỉnh nhưng lại không có máy Săn Ma, không thể tiến vào ma thân, ta nghĩ chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của ta, nhỉ?” Thái độ của Đỗ Địch An vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong lời nói lại ẩn giấu một luồng gió lạnh.

Mặt Fesnia hơi biến sắc, khoảng thời gian nàng tỉnh lại không phải không nghĩ tới chuyện đánh lén, thế nhưng khi nàng chuẩn bị ra tay mới ý thức được bản thân trần như nhộng. Không có quần áo thì là việc nhỏ, nhưng không còn máy Săn Ma thì là chuyện lớn rồi!

Không thể tiến vào ma thân, sức mạnh của nàng sẽ giảm đi rất nhiều, mà phía Đỗ Địch An lại có hai người, lấy một địch hai, nàng không chắc chắn có thể giết hắn sau một chiêu cho nên mới nhịn xuống.

Nàng đã hiểu được lời cảnh cáo của Đỗ Địch An, biết Đỗ Địch An đã không còn kiên nhẫn nghe nàng tiếp tục nói dối.

Nhưng việc thành thật khai báo là việc mà chỉ có phạm nhân mới tuân theo.

Nàng là phạm nhân sao?

Dường như đúng thế thật.

Không có sức mạnh, mặc cho người khác chém giết thì chính là tù nhân.

Trầm mặc hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu lên hướng về Đỗ Địch An nói: “n công nói đúng lắm, lúc trước là ta hồ đồ, ta đúng thật là mạnh hơn các Vực Sâu khác một chút, tính ra, ta chắc là Trung vị Vực Sâu gì đấy.”

“Trung vị?” Đỗ Địch An nhíu mày: “Nói như vậy, đội trưởng của quân đoàn Huyết Gai các ngươi đều là Trung vị Vực Sâu giống ngươi ư?”

Fesnia nhìn Đỗ Địch An, bỗng nhiên cười rộ lên, nói: “Đỗ tiên sinh, chắc ngươi không sinh sống ở Vực Sâu của Thần quốc đâu nhỉ?”

“Hả?” đáy mắt Đỗ Địch An lóe qua một tia sáng lạnh lẽo, “Sao ngươi biết?”

“Trang phục của ngươi, khẩu âm của ngươi…” Fesnia mỉm cười, “Nói thật, ta rất bội phục Đỗ tiên sinh đây, có thể tiến hóa đến Vực Sâu tại nội tường Thần là chuyện cực kì khó khăn. Trong nội tường Thần thiếu thốn tài nguyên, cạnh tranh kịch liệt, ba của ân công chắc hẳn là thành chủ nội tường Thần, hoặc là nhân vật lớn nào đó. Ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý dò hỏi thân phận ngài, thêm một người bạn thêm một cửa, nếu như ân công thành tâm thành ý thì ta cũng đồng ý trở thành bạn của ân công. Ta nghĩ cũng không có ai lại từ chối có thêm một người bạn Vực Sâu cả.”

Đỗ Địch An liếc nhìn nàng một chút, không nghĩ tới khẩu âm và trang phục của mình lại làm bộc lộ bản thân, xem ra nàng đã sớm biết rõ thân phận của hắn, chỉ là lúc trước vẫn giả ngu không nói ra. Giờ nói toạc ra cũng vì muốn thể hiện thành ý kết giao với mình.

“Cũng gần như vậy.” Đỗ Địch An cũng không tức giận, tỏ ra không có gì mà nói: “Nếu ngươi đã nghĩ thông suốt rồi, vậy chúng ta vừa đi vừa nói đi. Trước mắt ta nghĩ chúng ta sẽ không có xung đột về lợi ích, còn chuyện ở hồ băng thì trừ ngươi biết ta biết còn có một vài người cũng biết, trong đó còn có một Vực Sâu.”

Hắn không biết chuyện hồ băng đối với Fesnia mà nói có tính là tuyệt mật không thể nói toạc ra hay không, bởi vậy cố ý nhắc trước một câu, nói cho Fesnia biết đừng mưu đồ diệt khẩu.

Lời này nói ra không phải vì sợ, mà là để cho nàng đừng nghĩ dại.

Fesnia đương nhiên hiểu ý Đỗ Địch An, trong lòng có hơi bất đắc dĩ. Đỗ Địch An cả nghĩ quá rồi, chuyện bí mật kia tuy rằng quỷ dị nhưng còn không đến mức khiến nàng phải diệt khẩu. Hơn nữa khi về Thần quốc, nàng còn có thể báo lên quân đoàn, có khi còn có thể vì vậy mà được trọng thưởng cũng không chừng.