← Quay lại trang sách

Chương 1088 Hướng đi của ngươi ngược rồi (3)

Địa vị của Thần điện trong tường thành là cao nhất, có thể so sánh với vương quyền, trong một đêm xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể che giấu được, lúc này Thần điện đã bị tổn thương nặng, có lẽ cũng không có thời gian rảnh quản lý chuyện tin tức lan truyền, khiến người người qua đường cũng biết, hầu hết các cuộc trò chuyện đều nói về chuyện Thần điện, nhưng dân chúng dù sao cũng chỉ là dân chúng, chỉ nói về việc bị tấn công…, nhưng không biết thương vong cụ thể.

Hiển nhiên, hiện trường vẫn thực hiện một ít phong tỏa.

Đỗ Địch An đoán Monica đã biết, những chuyện hắn nên làm đã làm xong, tiếp tục ở lại cũng vô nghĩa, bị nàng biết được cũng không sao, về phần thiết bị thí nghiệm trong Thần điện, anh cảm thấy tương lại mình sớm muộn gì cũng có cơ hội quay lại lấy, có thể ở trong Thần quốc, hắn sẽ có được những thiết bị hoàn thiện hơn không chừng, nhưng điều kiện tiên quyết là có thể tiếp xúc đến phạm vi trung tâm của Thần quốc.

Xe chạy ra khỏi Vương thành, Đỗ Địch An tiện tay đưa cho người đánh xe một xấp toàn ngân phiếu mệnh giá thấp nhất, kéo Helisha quay người rời đi.

Không đi bao lâu, lúc hắn chuẩn bị đi vào khu vực dã thú vùng ngoại thành thường lui tới rồi lại tăng tốc đi về phía trước, phía sau đột nhiên có tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại, lại là người đánh xe kia lái xe ngựa đuổi theo.

Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, sau khi xe ngựa lao đến trước mặt ngăn cản hắn, hắn dừng lại.

Người đánh xe ngồi trên xe ngựa, trên mặt tươi cười nói với Đỗ Địch An: “Tiên sinh, ngươi còn muốn đi nữa sao? Ta ở đây đón ngươi.”

Đỗ Địch An lập tức nghĩ đến cô gái canh giữ ở ngoài cửa phòng mình, lắc đầu nói: “Không cần, ngươi về đi.”

Người đánh xe “Ồ” một tiếng, có hơi thất vọng, lại nói tiếp: “Tiên sinh, ngươi còn muốn đi về phía trước sao, nơi đó có hơi nguy hiểm, ta quen đường, nếu không thì ta đưa ngươi đi?”

“Không phải ngươi chỉ đưa đến ngoài cửa thành sao?”

“Ngươi nói đùa, lúc trước ta sợ làm bẩn móng ngựa và bánh xe, tiên sinh hào phóng như thế, ta đưa ngươi thêm một đoạn đường cũng là chuyện nên làm.”

Đỗ Địch An lắc đầu: “Không cần, ngươi đi đi.”

Sắc mặt người đánh xe khẽ thay đổi, sau đó thở dài, nói: “Vậy được rồi, nếu tiên sinh nhất định phải ngoan cố như vậy, cũng đừng trách ta.” Vừa dứt lời, bàn tay vẫn giấu một bên sườn bất ngờ vung ra, trong tay lại cầm một con dao găm ngắn.

Đỗ Địch An cũng thở dài, lúc đầu hắn còn tưởng rằng người đánh xe cũng giống như cô gái kia, muốn nịnh bợ kiếm thêm mấy đồng, nhưng sau đó mới nhận thấy đối phương không chỉ tham lam, mà còn nhẫn tâm, hắn dường như bỗng nhiên mất đi tất cả hứng thú, ánh mắt dời khỏi người đánh xe, thậm chí giống như không nhìn thấy con dao găm mà hắn vung tới, dẫn Helisha xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Hí!

Con ngựa rít lên, đột nhiên giơ chân lên, như thể đang sợ hãi.

Đỗ Địch An đưa Helisha đi càng lúc càng xa, mà chiếc xe ngựa phía sau, người đánh xe mềm oặt dựa vào thùng xe, đầu lăn trên đũng quần của chính mình, máu tươi ào ào trào ra từ cổ, chỉ còn lại con ngựa không ngừng gào rống, chân đạp loạn.

Người đánh xe để ý nơi này gần cổng thành, nhiều người qua lại rất dễ xảy ra tai nạn, nhưng Đỗ Địch An cũng không quan tâm.

Sau khi đến vùng hoang dã, Đỗ Địch An và Helisa nhanh chóng di chuyển về phía trước, không bao lâu sau, đã đến một khu rừng ở một vùng hẻo lánh.

Lá cây trong rừng tươi tốt, nên độ ẩm trong rừng khá nhiều, ánh mặt trời thưa thớt, rắn độc thú dữ chiếm giữ trong rừng, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy một con rắn độc có hoa văn rực rỡ bò trên cây, uốn lượn cơ thể.

Đỗ Địch An đi đến một nơi có địa hình tương đối trống trải, nhặt một hòn đá nhỏ từ dưới đất lên, tùy tiện bắn ra ngoài, tiếng vù vù và tiếng lá cây bị đục lỗ vang lên, lần lượt có những con rắn độc từ trên cây và trong bụi cỏ, cùng với chiếm giữ trong vỏ cây rơi xuống dưới, co giật yếu ớt, ngoài ra còn có một dã thú lông đen không biết tên dài nửa mét rơi xuống bụi cỏ.

Dọn dẹp hết dã thú trùng độc xung quanh, Đỗ Địch An tìm một tảng đá ngồi xuống, từ trong túi lấy ra Cực Băng trùng đào ra từ não của cực hàn Băng Long.

Có giải thích của Fesnia, lại kết hợp với sự chứng thực của tư liệu ở Thần điện, Đỗ Địch An đã biết làm sao để hấp thu Cực Băng trùng.

“Đáng tiếc, lúc trước không trộm con trùng quấn quanh trên cổ Fesnia kia.” Đỗ Địch An thở dài, có chút tiếc nuối, nếu không phải lúc đó tình huống cấp bách, hắn đã trộm Cực Băng trùng kia, tập hợp đủ hai con, bây giờ có thể tiến hóa đến Trung vị Vực Sâu trong một lần.

Chênh lệch giữa Trung vị Vực Sâu và Hạ vị Vực Sâu không khác gì chênh lệch giữa Vực Sâu và Chúa Tể, điều này hắn có thể nhìn ra được từ việc Fesnia không có thể thấy qua việc Fesnia nhập ma thân vẫn có thể đuổi theo.

Sau khi lấy Cực Băng trùng ra, Đỗ Địch An bắt đầu hấp thu theo trình tự.

Đến giữa trưa, nhiệt độ trong rừng cây tăng lên một chút, Đỗ Địch An đi một vòng trong rừng rậm, bóng dáng nhảy nhót giữa những tán cây lớn, giống như một bóng ma, tiếng gió thổi qua thổi qua. lá qua lại.