Chương 1140 Sợ hãi (2)
William gật đầu, lấy ra một chuỗi dây thừng từ túi quân đội loại nhỏ mang theo bên người, tròng một đầu lên một chân của dị tộc Hỏa Long, toàn thân dây thừng đen nhánh giống như xích sắt, phát ra âm thanh leng keng vang, vừa giống như cao su có thể kéo dài, giờ phút này nó đang bị liệt diễm trên đùi của dị tộc Hỏa Long thiêu đốt, nhưng không có dấu hiệu bị cháy nào.
“Đi thôi.” William nắm lấy dây thừng lôi kéo dị tộc Hỏa Long.
Shanemar hơi gật đầu, cởi ma thân ra, dùng lợi kiếm máy Săn Ma nhấc đầu của dị tộc Hỏa Long lên, đi theo phía sau lưng William.
“Đợi một chút!”
Đột nhiên, Shanemar kêu lên một tiếng.
William giật mình, quay đầu lại nói: “Sao thế?”
Shanemar nhìn tay dùng kiếm đang giơ lên đầu của dị tộc Hỏa Long, hai mắt hơi sững sờ trợn to, sâu trong đôi mắt dần dần hiện ra một tia hoảng hốt và sợ hãi…
…
Vèo!
Ở trong núi rừng, ba người dọc theo dấu vết cây cối cháy để nhanh chóng tiến tới.
Chạy hơn nửa tiếng đồng hồ sau, ba người mới dần dần ngừng lại, Đỗ Địch An quay đầu lại nhìn một lát, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Xem ra không đuổi theo.”
Zachit cùng Jason đều tự mình xem xét một lượt, đều không tìm được tung tích của hai người kia, nên cũng hơi yên tâm một ít.
“Chúng ta còn muốn tiếp tục tìm tung tích của dị tộc Hỏa Long nữa à, lỡ may tìm ra hang ổ của bọn họ rồi thì phải làm sao bây giờ?” Zachit nhìn Đỗ Địch An hy vọng hắn thay đổi biện pháp.
Trong lòng Đỗ Địch An cũng lo lắng về việc này, tuy rằng lúc này hắn rất hứng thú đối với sào huyệt của dị tộc Hỏa Long, nhưng tính mạng quan trọng hơn. Chỉ là, không đi thăm dò sào huyệt dị tộc Hỏa Long, bọn họ cũng chỉ có thể lưu lạc tìm kế sinh nhai ở nơi đất hoang ngoại cảnh này, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, một khi vận khí không tốt gặp gỡ thứ gì đó cực kỳ khủng bố, bọn họ sẽ bị trực tiếp xoá bỏ, biến thành đồ ăn cho chúng.
Thế giới rất lớn, thế nhưng dường như không có chỗ nào có thể bao dung được ba người bọn họ.