← Quay lại trang sách

Chương 1142 Xác sống đất hoang

“Bên trong những viên đá này có sắt, nhưng đã rỉ hết rồi, hẳn là vật liệu mọi người dùng để cố định kiến trúc ở thế kỷ trước.” Jason đào ra một khối bê tông ra đánh giá, sau một lúc mới mở miệng nói.

“Mọi người ở thế kỷ trước cũng rất thông minh, dường như còn thông minh hơn chúng ta nữa.” Zachit đứng tại chỗ sâu trong mặt đất cảm khái một câu, tránh để Jason một mình lầm bầm lầu bầu cảm thấy xấu hổ.

Đỗ Địch An nhíu mày nói: “Chúng ta cần phải hành động nhanh hơn, trước mắt chúng ta còn chưa biết ở đây thật sự có quặng sắt hay không, nếu không có thì phải đi chỗ khác.”

Jason nghe vậy, cũng không nói chuyện phiếm nữa, đi theo sau Zachit giúp hắn đào đất.

Sau vài giờ, ba người hợp lực đào ra một cái giếng sâu bốn năm trăm mét, khai thác được một số quặng sắt chứa tạp chất và mỏ đồng chất lượng thấp từ trong tầng nham thạch sâu nhất, còn có một ít khoáng sản chứa nguyên tố khác, thậm chí còn khai thác được một mỏ vàng cực nhỏ.

Tuy sản lượng không cao, cũng kém hơn một ít mỏ khai thác khoáng sản phong phú tại khu vực lớn, nhưng đối với Đỗ Địch An cũng xem như đủ dùng.

Hắn để Zachit và Jason tiếp tục khai thác khoáng thạch, còn bản thân thì đi một chỗ khác chỗ đào ra hố sâu hơn hai mươi mét, dùng vật liệu đá bình thường khai thác được xây tường xung quanh hố sâu, chế tác thành lò luyện ngầm.

Khi Jason quay trở lại mặt đất, thì thấy Đỗ Địch An vẫn còn bận rộn đào hố sâu, hắn tò mò nói: “Làm gì vậy?”

“Tinh luyện quặng sắt.”

“Ngươi biết tinh luyện như thế nào sao?”

“Nếu không ta kêu các ngươi tìm quặng sắt để làm gì?”

“Ờm…”

Jason bị Đỗ Địch An nói cho nghẹn họng, hắn hơi cười khổ một cái, nhưng cũng không hề tức giận, dọc theo đường đi hắn vẫn có thể hiểu một chút về tính cách của Đỗ Địch An, vì thế hắn cũng không để ý, ha ha cười nói: “Nói cũng đúng, có cần ta giúp không?”

“Ngươi có thể dùng đá đúc thành nồi đá không?” Đỗ Địch An hỏi.

Jason nghĩ, nói: “Chắc là có thể…”

“Vậy ngươi đi tìm củi lửa về đi, càng nhiều càng tốt.” Đỗ Địch An nói.

Jason bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng, liếc mắt đánh giá bốn phía bình nguyên, sau đó âm thầm đi qua rừng cây ở phía nam.

Chờ đến khi Đỗ Địch An dựng xong lò luyện dưới nền đất, bao kín lỗ thủng xung quanh, hắn nhìn hai người Zachit cùng Jason đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi nhìn mình, chỉ huy: “Ngươi đi nhóm lửa, ngươi đi rửa quặng.”

Zachit tò mò nhìn hắn: “Trước kia ngươi từng tinh luyện quặng sắt sao?”

“Không.”

“Vậy sao ngươi biết được?”

“Ta thông minh.”

“…”

Cuộc nói chuyện phiếm ngắn ngủi lại kết thúc, Zachit thành thật nhảy xuống dưới, nhặt lên củi lửa Jason tìm về ném vào đáy lò luyện đốt lửa lên. Đỗ Địch An thấy hắn dùng hòn đá dựng bếp nhét đầy dưới đáy lò, ngọn lửa rất yếu, hơi run rẩy lông mày: “Ngươi không biết nhóm lửa?”

Zachit ngây thơ nói: “Làm như vậy chẳng phải được rồi sao?”

“Lửa quá nhỏ.”

“Nhưng đã nhét đầy củi.”

“Nếu nhét đầy củi, làm sao có không gian cho lửa cháy?”

Zachit ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, tuy rằng hắn chưa từng làm chuyện này, nhưng vừa nói Đỗ Địch An hắn đã hiểu ngay, lập tức lấy ra một nửa củi đã đặt ở bên trong ra, ngọn lửa lập tức cháy mạnh hơn.

Zachit khá kinh ngạc, ngay sau đó lắc đầu cười khổ: “Không nghĩ tới chuyện đơn giản như vậy, cũng có nhiều điều cần phải học.”

Một bên khác, Jason nhìn các loại khoáng sản chồng chất bên cạnh, vò đầu nói: “Những quặng sắt này còn phải rửa sao, nơi này không có nhiều nguồn nước…”

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu: “Để ta rửa, ngươi phân loại khoáng sản là được.”

Jason ho nhẹ: “Làm sao phân loại được?”

Đỗ Địch An im lặng, cúi đầu nhặt nhặt lên, phân chia quặng sắt, mỏ đồng, mỏ than, dầu sa vân vân.

Jason quan sát Đỗ Địch An phân loại cũng học rất nhanh, bắt đầu làm theo, sau đó hắn thấy Đỗ Địch An dùng vật liệu đá cọ xát mặt ngoài dính dính và cát bụi từ ra khỏi quặng sắt.

“Đây gọi là rửa quặng?” Jason lăng nói.

Đỗ Địch An chậm rãi nói: “Chỉ là làm sạch quặng sắt một chút, nhằm tránh các nguyên tố kim loại nặng xâm nhập vào bên trong, đến lúc đó tinh luyện sẽ phiền phức hơn.”

Jason đã hiểu, cũng học theo rửa sạch quặng sắt.

Đỗ Địch An chờ đến khi khi nhiệt độ của lò luyện ngầm ở một mức thích hợp, thì ném những quặng sắt đã rửa sạch vào trong, sáu đá đắp một lớp đá lên để Zachit tiếp tục nhóm lửa.

Khi củi lửa sắp hết, Jason lại chủ động đi nhặt.

Đỗ Địch An dùng những vật đá còn thừa để xây tường ở bên cạnh, thông qua khe hở, Zachit thấy Đỗ Địch An đang xây tường bao bọc xung quanh, hỏi: “Những vật liệu đá này không ngăn được ma vật công kích, nếu không lại đào thêm thêm đá hoa cương cứng rắn hơn?”

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn: “Đây là để che mưa.”

Zachit sửng sốt, lập tức im lặng, thái độ thành thật bỏ thêm củi vào trong, quyết định không chủ dộng hỏi Đỗ Địch An nữa.

Khi Đỗ Địch An mới vừa xây xong bức tường, bỗng nhiên thấy hình ảnh Zachit quay trở về, trong tay không có củi lửa, lại ôm một… Bóng người?

Đồng tử Đỗ Địch An co rụt lại, lập tức tập trung nhìn kỹ.

Rất nhanh, hắn đã thấy rõ trong tay Jason đang một nhân loại, đúng là xác sống bị nhiễm bệnh độc.