Chương 1150 Song ma ngân (2)
Dana hơi cắn môi: “Cha của ta chế tác một bộ lọc nước, nước chúng ta dùng đều rất sạch sẽ, chỉ bởi vì điều này ngươi đã muốn giết ta? Ta làm sai cái gì?”
Zachit thấy nàng vô cùng uất ức, khẽ nhíu mày, nói với Đỗ Địch An: “Chỉ bởi vì nguyên nhân này sao?”
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy nữ nhân? Nàng nói cái gì ngươi đều tin hết? Độ khó khi chế tác một bộ lọc nước ở chỗ này cao bao nhiêu ngươi có biết không?”
Zachit hơi giật mình, sắc mặt trở nên hơi khó coi, không dám hé răng nữa.
Đỗ Địch An cũng không thèm để ý sẽ khiến hắn oán hận, tiếp tục nói với Dana: “Đây chỉ là một điểm đáng ngờ trong đó, thứ hai, ngươi nói nhà của nơi cách đây không xa, ta không biết ngươi cho rằng ‘không xa’ là bao xa, ít nhất ta không nhìn thấy gần đây có dấu vết con người cư trú và đi lại! Thứ ba, khi ta hỏi ngươi có ăn thịt người hay không, phản ứng thân thể của ngươi đã có một sự khác biệt, ta không biết ngươi bị chữ ‘ăn thịt người’ dọa sợ, hay là bị ta nói trúng cho nên sợ hãi, ta không đoán ra, nhưng điều này cũng đủ để ta chú ý, trở thành vấn đề trong lòng của ta!”
“Thứ tư, trong thân thể của ngươi, hẳn không phải chỉ có sức mạnh ma ngân đúng không? Ta không biết cha ngươi làm thế nào để lén lút mang ngươi ra khỏi ra khỏi Tường Chiến Thần, nhưng chắc hẳn hắn không thể mang theo quá nhiều thứ, khi tới vùng hoang vu dã ngoại này, hai bàn tay trắng, bỗng dưng muốn tạo ra một ít công cụ là cự kỳ khó, trừ khi cha của ngươi vô cùng thông minh, hơn nữa giỏi làm nghiên cứu.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Dana trở nên trắng bệch, nói: “Ta thật sự không có nói dối, chúng ta ở dưới nền đất, cho nên ngươi không nhìn thấy chúng ta. Khi ngươi hỏi ta có ăn thịt người hay không, dọa ta chết khiếp, ta còn tưởng rằng các ngươi muốn ăn ta, cho nên mới hơi căng thẳng. Còn về chuyện ngươi nói cơ thể của ta ngoài sức mạnh ma ngân, còn có sức mạnh khác, đích xác, cha của ta có đưa vào trong người ta một số đồ vật kỳ lạ, ta cũng không biết là cái gì, nhưng ta thật sự không muốn lừa các ngươi, ngươi cũng không hỏi mấy chuyện này, ta cũng không biết ngươi là làm sao mà biết …”
Nàng càng nói càng uất ức, nước mắt lan tràn trên hốc mắt.
Zachit yên lặng không nói, không biện hộ cho nàng nữa. Nhưng Jason ở một bên lại mở miệng, nói với Đỗ Địch An: “Có phải chúng ta nhầm rồi hay không?”
“Có lẽ.” Đỗ Địch An không phủ nhận, hờ hững nói: “Lời nàng nói thật sự có khả năng là thật, có lẽ là do lòng nghi ngờ của ta quá mạnh, cho nên đã suy nghĩ nhiều, nhưng mặc kệ như thế nào, những nghi vấn của ta cũng đủ để cho ta ra tay, ta tin tưởng khảo vấn so với dò hỏi được nhiều lợi ích hơn, chẳng sợ bởi vì vậy mà bỏ qua cơ hội kết giao với cha ngươi! Ngược lại, nếu chúng ta mạo muội đi trước, ai biết chờ đợi chúng ta chính là cái gì?”
“Nếu các ngươi đã xác định như vậy, bọn họ đa ăn nhiều thịt ma vật ở chỗ này, sẽ không muốn ăn một chút thịt người?”
“Hay là, chờ đợi ở phía trước thật sự chỉ có nàng và cha của nàng? Mà không phải một đám người cầu sinh tại nơi hoang dã này?”
Zachit vẫn luôn trầm mặc thấp giọng mở miệng: “Nói như vậy, ngươi chỉ dựa vào suy đoán của chính mình, đã chuẩn bị giết nàng?”
“Chẳng lẽ phải chờ chúng ta đi vào bẫy rập, chờ nàng bại lộ sơ hở mới ra tay?” Đỗ Địch An cảm nhận được sự bất mãn của hắn, nhưng trong lòng hắn càng thêm bất mãn, hỏi ngược lại: “Nàng chỉ có thể sống ở chỗ này, dám một mình đi ra ngoài, nói nàng là người không có đầu óc ngươi tin được không, nếu nàng cố ý tiếp cận chúng ta, thì làm sao dễ dàng lộ ra sơ hở được?”
Zachit hơi im lặng, không mở miệng nữa.
Jason nhìn ra trong lòng hắn có ngăn cách, vội vàng khuyên: “Đỗ Địch An nói cũng không sai, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng ta cảm thấy nàng cũng không đơn giản như vậy, cẩn thận luôn không sai.”
Zachit khẽ lắc đầu: “Ta biết, ta chỉ cảm thấy, rất có thể bởi vì sự cẩn thận của hắn, chúng ta sẽ lỡ mất cơ hội sống cuối cùng! Lỡ như lời nàng nói đều là thật, chúng ta đi qua kia, thân cận với cha của nàng, hợp tác lẫn nhau, có lẽ có thể từ trong miệng cha nàng biết được cách len lén trở về Tường Chiến Thần, đó là hy vọng chúng ta thật vất vả mới gặp được!”
“Hy vọng luôn là thứ mê người, nhưng khi ngươi thấy được hy vọng, ngươi đã bị lây nhiễm!” Sắc mặt Đỗ Địch An lạnh lùng, nói: “Mọi người có thể đi đến nơi này cũng không phải hạng tốt lành gì, chẳng lẽ trong tay các ngươi không dính máu của đồng đội? Ai cũng không muốn chết, tồn tại không dễ dàng, cực kỳ không dễ dàng, nếu là chúng ta lỗ mãng mắc mưu mà chết, những người vô tội chết ở trong tay chúng ta lúc trước, chẳng phải là chết vô nghĩa sao?”
“Vậy ngươi nói, bây giờ chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Zachit nhịn tức giận, trừng mắt Đỗ Địch An.
“Con tin ở đây, đương nhiên phải để nàng khai ra.” Đỗ Địch An lạnh lùng nói: “Chờ đến khi cạy được miệng của nàng, chúng ta biết được tin tức cần biết, nếu lời nàng nói là thật, chúng ta vẫn có thể đạt tới mục đích, ai nói nhất định phải có quan hệ tốt với cha nàng, mới có thể biết được cách trở về Tường Chiến Thần? Nếu có thể giết một người, vì sao không thể giết cả hai?”