Chương 1174 Giam cầm (2)
Đỗ Địch An cũng tiến lên cầm một lọ, ánh mắt hắn hơi dao động. Hắn vặn mở nút lọ rồi ngửa đầu đổ vào trong miệng, cổ họng hơi chuyển động.
Zachit đặt lọ xuống rồi nhìn lại chính mình, bỗng cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, sau đó một trận đau nhức truyền đến từ mông. Hắn quay đầu nhìn thì không thấy gì cả, sau đó lại cảm thấy máu toàn thân mình như dồn hết về phía mông. Tiếp theo, máu lại bỗng dưng chảy ngược về, xao động đến nỗi hắn suýt nữa đã phun thẳng một ngụm máu ra rồi. Đợi đến khi hắn kiềm nén lại được thì lại cảm thấy tay chân như nhũn ra, giống như hắn đã không ngủ suốt mấy tháng trời, cả người mất hết sức lực, hơn nữa tinh thần còn rã rời, không nhấc nổi mí mắt.
Mệt mỏi quá.
Ý chí của Zachit không thể tập trung giãy giụa nữa, hắn chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Hắn ngã xuống, phịch một tiếng.
Sau khi hắn ngã xuống không lâu thì lại vang lên một tiếng phịch nữa, Jason cũng ngã xuống theo.
Đỗ Địch An ở sau lưng họ đứng loạng choạng rồi cũng ngã gục xuống một cách mềm nhũn.
Borrow lạnh lùng nhìn theo rồi hừ một tiếng: “Số hai và số ba, hai người đứng dậy cho ta!”
Số hai là Jason, số ba là Đỗ Địch An, họ nghe thấy vậy nhưng lại không có phản ứng nào cả.
Borrow khẽ cười khẩy, lại lấy hai lọ chất lỏng màu tím từ trong ngăn tủ bên cạnh ra, đồng thời lại lục ra được một ống tiêm bằng đồng. Hắn tiến tới nắm lấy một cánh tay của Jason, cầm ống tiêm hút chất lỏng màu tím vào rồi tiêm thẳng lên cánh tay của họ.
Khi kim tiêm cắm vào tay, cánh tay Jason run lên muốn giãy giụa nhưng đầu gối của người đàn ông cường tráng bỗng đè lên lưng hắn, hắn lập tức bị đè chặt xuống đất, không thể phản kháng, chỉ có thể hừ một tiếng đau rồi bị tiêm chất lỏng màu tím vào người một cách nhanh chóng.
Đỗ Địch An ở bên cạnh không ngờ Jason cũng không có nuốt chất lỏng xuống giống mình, mà cố tình bắt chước ngất xỉu theo phản ứng của Zachit, càng không ngờ tới màn kịch của hắn và Jason bị nhìn thấu hết. Hắn tự cho rằng nhìn từ bên ngoài thì phản ứng của hắn không có vấn đề gì, không lẽ đối phương cũng có năng lực thấu thị như hắn sao?
Hắn vừa suy tư vừa chậm rãi ngồi dậy. Khi Borrow tiêm cho Jason xong, quay đầu nhìn thấy hắn đã ngồi dậy thì không hề cảm thấy ngạc nhiên. Borrow không chút cảm xúc dùng ống tiêm hút chất lỏng màu tím rồi nắm lấy tay hắn tiêm vào mạch máu.
Rất nhanh ngay sau đó, Đỗ Địch An cảm thấy lồng ngực mình đau nhức, đó là vị trí ma ngân của hắn. Tiếp theo, dường như máu toàn thân hắn đang cô đặc lại, dồn về phía ngực, nghẹn đến mức tim hắn đập thật mạnh, thở không nổi nhưng một giây sau, máu toàn thân lại dường như phân tán ra, sau đó hắn thấy tay chân mềm nhũn, mệt mỏi vô cùng. Hắn âm thầm cắn răng cố gắng chống đỡ nhưng cuối cùng cảnh vật trước mắt hắn vẫn tối đi, đầu óc ù ù rung động, đầu gục xuống.
Khi đầu hắn đập xuống đất, hắn thốt ra hết những suy nghĩ còn sót lại trong đầu, nghe có vẻ giống rên rỉ hơn: “Đừng làm hại nàng, ta, ta biết…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã hôn mê hoàn toàn.
Borrow nhìn Đỗ Địch An đang hôn mê rồi liếc nhìn bóng dáng xinh đẹp đang đứng bất động bên cạnh, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: “Cho dù ngươi không nói thì ta cũng sẽ giữ nàng ta lại. Ta cũng là lần đầu tiên gặp được Thi Vương kỳ lạ như vậy.”
Lạnh như băng, tay chân rét run.
Khi Đỗ Địch An tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong một lồng giam đen kịt.
Hắn hơi giật mình rồi đột nhiên xoay người lại nhưng không thấy Helisha đâu cả. Tim hắn lập tức đập thình thịch. Hắn cắn răng đứng dậy, cảm thấy tay chân như nhũn ra nhưng vẫn đi được vài bước rồi nắm lấy song sắt phía trước của lồng giam, hét lên: “Borrow! Borrow!”
Grào! Grào!
Shhh, shhhh! Shhhh!
Đáp lại Đỗ Địch An chính là những tiếng kêu quái dị và tiếng gào rống của thú vật.
Lúc này Đỗ Địch An mới chú ý tới trong nhà giam yên tĩnh này không chỉ nhốt một mình hắn, trong hai lồng giam bên cạnh lần lượt là Zachit và Jason, dường như hai người họ vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê. Ở chỗ xa hơn, hắn còn nhìn thấy cô gái bị lây nhiễm virus kia nhưng lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, hiện đang đi loanh quanh trong phòng giam của mình, tay chân nàng bị gông khóa lại, giống như xác sống.
Tiếng gọi của hắn dĩ nhiên cũng đã làm kinh động đến cô gái này, nàng lập tức bổ nhào lên song sắt của lồng giam, nắm lấy song sắt, nhe răng trợn mắt rít gào về phía Đỗ Địch An, hai mắt nàng đen ngòm, rõ ràng đã trở thành Thi Vương.
Đỗ Địch An thấy vậy thì cả kinh, lại lập tức chú ý tới lồng giam bên cạnh nàng còn đang nhốt những ma vật có hình dạng kỳ lạ khác, lúc này họ cũng bị quấy nhiễu bởi tiếng kêu của hắn, họ đang lăn lộn giãy giụa bên trong lồng giam, va chạm vào song sắt.
“Đây là phòng giam lúc trước.” Đỗ Địch An hơi sửng sốt, bỗng phát hiện tầm nhìn của mình không có rõ ràng lắm, ánh sáng trong phòng giam không tính là tối om, trên vách tường có vài ngọn đèn điện, ở giữa lối đi còn treo mấy cái bóng đèn, tản ra ánh sáng vàng lờ mờ. Nơi nào có ánh sáng rọi đến, hắn mới có thể nhìn thấy, mà nơi bóng tối ở sâu trong lồng giam không được ánh sáng soi rọi thì hắn lại không thể nhìn thấy gì.
Thị lực bóng tối mà hắn những tưởng mình đã làm quen từ lâu, giờ đây hình như đã mất hiệu lực rồi.