← Quay lại trang sách

Chương 1222 Linh quang

“Mong là như vậy.” Đỗ Địch An nói xong suy nghĩ một lúc rồi nhìn nàng nói: “Ngươi có thể thay đổi ký ức của người đó, có lẽ cũng có thể thay đổi ký ức của ta đúng không, vậy tại sao ngươi không làm vậy?”

Dana bĩu môi cười nhẹ: “Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ không hỏi, mà nói cho ngươi cũng chẳng sao, thay đổi ký ức đối với ta mặc dù không khó nhưng đối với người bị hại lại ảnh hưởng không nhỏ, đại não thần kinh của người đó đã tổn thương không ít, trong thời gian ngắn không thể phát hiện ra nhưng ngày rộng tháng dài sẽ dần dần xảy ra vấn đề, ví dụ mất trí, phản ứng chậm các thứ, nếu như nghiêm trọng thậm chí sẽ ngây ngốc.”

Đỗ Địch An ngây ra, không ngờ còn có mạo hiểm lớn như vậy khó trách Dana không áp dụng với hắn, có lẽ là không muốn làm tổn hại đến “vật thí nghiệm” hắn.

Nghĩ đến đây trong lòng hắn cười khổ.

“Lúc nhập cư trái phép trở về, nếu như gặp phải đàn Lôi Điểu ngươi đừng có không nghe lời đó.” Dana quay đầu có ý khác nhìn hắn: “Ngươi cũng không muốn nàng ta chôn chung với ngươi đúng không!”

Đỗ Địch An biết ý của nàng, lo lúc bản thân gặp phải đàn Lôi Điểu sẽ có suy nghĩ chết chung kéo nàng đi theo.

“Ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc.” Đỗ Địch An nói.

“Vậy thì được.” Dana gật đầu.

Nữa ngày sau, dưới sự dẫn dắt của Dana mấy người họ đã đến bên bờ biển.

Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời chiếu rừng rực.

Dana nhìn sắc trời rồi quay đầu, ánh mắt bỗng nhìn chăm chú vào hai mắt Đỗ Địch An: “Năng lực ma ngân của ngươi hẳn là đã hồi phục rồi đúng không?”

Trong lòng Đỗ Địch An kinh ngạc, lỗ chân lông không khỏi co rụt lại, vốn muốn phủ nhận nhưng lời vừa đến miệng lại nhịn xuống. Không sai, mấy hôm nay làm thí nghiệm với Dana hắn cảm giác được năng lực của mình đã dần hồi phục, tầm mắt cũng trở nên mở mang hơn, sức lực tăng nhanh chóng, sức ma ngân cũng lần nữa trở về thân thể, toàn thân đều tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.

Nhưng hắn vẫn luôn che giấu cẩn thận cũng cố gắng biểu hiện giống như trước ở trong phòng thí nghiệm, không ngờ vẫn không thể giấu được Dana.

Phủ nhận sao?

Nếu như vậy thì nàng ta có đọc ký ức của mình không?

Dù sao đọc ký ức mà không sửa chữa cũng không tổn hại gì đến bản thân, chắc chắn nàng ta sẽ không ngại làm như vậy.

Trong lòng bối rối chốc lát, cuối cùng Đỗ Địch An vẫn lựa chọn thừa nhận, hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết?”

Khóe miệng Dana hơi cong lên, “Hiệu lực của Dược Tề Cấm Ma kéo dài nhiều nhất là nửa tháng, tính toán thời gian, cũng tương đối rồi.”

Thì ra là vậy… Đỗ Địch An bừng tỉnh, mừng thầm vì bản thân không nói dối. Hắn nhìn chằm chằm vào Dana, nói: “Ngươi định thế nào, tiếp tục giam cầm sức mạnh ma ngân của ta sao?”

“Đừng khẩn trương.” Dana cười nhạt một tiếng, “Có thứ kia ràng buộc ngươi, ta không cần ‘cấm ma’ ngươi. Hơn nữa trên đường trở về, nếu như ngươi không có sức mạnh ma ngân, ngược lại là phiền toái. Nếu như gặp bầy Lôi Điểu, ta chưa hẳn có thể bảo vệ chu toàn cho ngươi. Tuy nhiên, ngươi cũng đừng nghĩ nhân cơ hội này chạy trốn, một khi vượt qua Tường Chiến Thần, ta còn không thấy bóng dáng của ngươi, thứ trong cơ thể ngươi sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi, không cần ta tự mình ra ta.”

Đỗ Địch An biết rằng nàng đang cảnh cáo mình, quả thực hắn cũng có ý nghĩ như vậy. tuy nhiên dù lời của nàng nói là thật hay giả, hắn cũng không dám thử. Dù sao tính mạng chỉ có một, chọn sai thì không còn nữa.

“Ta biết rồi.” Giọng hắn trầm xuống, tỏ thái độ ủ rũ.

Ánh mắt Dana lóe lên, trên mặt lại là không mảy may để ý, nói: “Đã như vậy, chúng ta chuẩn bị lên đường đi. Vừa hay hôm nay thời tiết trong lành, lại là ban ngày, trực tiếp bay qua đi.”

“Bay qua sẽ không gặp Liệt Diễm điểu chứ?” Đỗ Địch An bèn vội vàng hỏi.

Dana liếc hắn một cái, “Thời tiết như vậy, Liệt Diễm điểu đều bay lên những đám mây để tận hưởng ánh mặt trời rồi, chỉ cần chúng ta đừng bay quá cao là được.”

Đỗ Địch An biết có lẽ nàng cân nhắc còn chu toàn hơn mình nên cũng không nói gì nữa.

Chất nhầy màu đen chảy ra từ trong cơ thể Dana, bốn cánh ve sầu yếu ớt nhô ra sau lưng của nàng, các bộ phận còn lại vẫn giữ dáng vẻ của con người, chỉ là hình dáng bán ma thân, thân thể từ từ bay lên.

Đỗ Địch An cũng không ẩn giấu nữa, chất nhầy màu đen cũng tuôn ra, hai cánh màu đen như con dao chém lớn mọc ra, giống hai lưỡi dao cực lớn sắc bén. Thú Ma khí của hắn cũng không mất, mà giống như Dana và Borrow bọn họ, đưa máy Săn Ma sống nhờ trong cơ thể, bất cứ lúc nào cần có thể phân giải tiến vào ma thân.

Kể từ khi chiến đấu với người thứ hai là Dana, Đỗ Địch An có hiểu biết mới về cách vận dụng sức mạnh ma ngân, sau đó khi nhìn thấy Borrow ra tay, cảm giác này càng sâu sắc hơn. Ngoại trừ khi di chuyển gặp bầy Liệt Diễm ở ngoài, Borrow chưa bao giờ tiến vào trạng thái ma thân toàn bộ, thậm chí Đỗ Địch An cảm thấy, dáng vẻ ma thân mười hai cánh đó, cũng chưa chắc là hình đầy đủ ma thân của Borrow, dù sao nhìn qua ma thân mười hai cánh cánh đó, ngoại trừ sự thay đổi về màu da và cánh phụ, những phần còn lại gần như không khác gì con người, điều này rất khác biệt so với ma vật có hình thù kỳ quái dung hợp cấp cao khác.