Chương 1271 Kết thành (2)
Nếu nói ký ức là một cuốn băng dán, truyền phát tin tức theo thời gian, như vậy Đỗ Địch An chính là cuốn băng dán truyền phát tin tức đến ngày hôm qua, gặp nó lại cho đến ngày hôm nay, cho nên ký ức mà Phi Nguyệt nhìn thấy, chính là ngày hôm trước đến ngày hôm qua, mà không có hôm nay ký ức, điều này cũng dẫn tới Phi Nguyệt không thể quan sát hết từ đầu đến cuối lưu trình ký ức của Đỗ Địch An, nếu không từng bước thủ đoạn thôi miên của Đỗ Địch An, đều sẽ bị hiểu rõ, mọi thứ đều là phí công.
“Tuy rằng đọc ký ức rất lợi hại, nhưng cũng là một cây kiếm hai lưỡi.” Đỗ Địch An chậm rãi nói: “Chuyện nào cũng có rất nhiều khả năng, nếu nói đọc ký ức giống như ăn cơm, như vậy cũng nên biết, ăn bất cứ thứ gì đều có khả năng trúng độc. Thôi miên không xem như độc, chỉ có thể xem như nhai một hạt cát, dựa vào ý chí của nàng, nếu muốn hoàn toàn thôi miên nàng, duy trì vĩnh cửu có tác dụng trong thời gian hạn định, thì hầu như là không thể.”
Samba cái hiểu cái không gật đầu, hắn cảm giác lời của Đỗ Địch An không phải dạy hắn cách giải quyết vấn đề, mà là nói cho hắn khi đối mặt với vấn đề thì nên dùng phương pháp nào để suy luận.
“Vậy thầy ơi, vì sao lại không thôi miên nàng luôn, cho dù chỉ là nhất thời, ngươi cũng có thể mượn cơ hội giết ngược lại nàng!” Samba tò mò hỏi, tuy rằng hắn biết Đỗ Địch An không làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân, nhưng hắn nghĩ không ra là nguyên nhân gì.
Đỗ Địch An hơi mỉm cười: “Ý chí và lòng cảnh giác của nàng còn hiếu thắng hơn so với tưởng tượng của chúng ta, nếu ta thôi miên nàng, thay đổi suy nghĩ ban đầu của nàng, lập tức sẽ bị nàng phát hiện, chỉ có thể hơi kích thích ý nghĩ ban đầu của nàng một chút, ví dụ như ta thôi miên nàng, là để nàng tự cho rằng đã sửa chữa ký ức của ta.”
Samba ngộ ra: “Trên thực tế nàng không hề sửa chữa, nhưng bị thầy thôi miên, cho nên nàng nghĩ là đã sửa chữa, khó trách nàng không phát hiện, có đôi khi bản thân ta muốn đi làm gì đó, lại không làm, nhưng trong lòng lại nghĩ lầm bản thân đã làm, đây là phản ứng rất bình thường, cũng là do ký ức lệch lạc, chỉ cần thôi miên lôi kéo một chút, là có thể giấu giếm được.”
Đỗ Địch An khen ngợi nhìn hắn: “Không tệ.”
Ngay lúc đó thật sự hắn muốn thôi miên nhiều hơn, nhưng lại cảm giác khi Phi Nguyệt đọc ký ức của hắn có ý chí rất mạnh, vì thế cuối cùng hắn vẫn là lựa chọn kích thích nhẹ một chút, đây là cách ổn thỏa nhất.
“Thiếu gia, nếu ngươi đã dùng thôi miên thoát được một kiếp, vì sao lại nói thời gian của bản thân không nhiều, nhân lúc trong khoảng thời gian này nàng vội vàng thực nghiệm, không rảnh để ý tới chúng ta, chúng ta có thể lập tức rời đi nơi này!” Patton không nhịn được nói.
Đỗ Địch An khẽ thở dài, nhẹ lắc đầu.
Samba thấy biểu cảm của Đỗ Địch An, dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến, trầm mặc lại.
Mấy người Neuss và Macon thấy phản ứng của Samba, lập tức biết hắn biết được một bí mật, dù sao lúc trước hắn vẫn luôn công tác trong phòng thí nghiệm của vương cung, ở bên cạnh Phi Nguyệt và Đỗ Địch An.
“Samba, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Neuss không hỏi Đỗ Địch An, mà là trầm giọng hỏi Samba.
Thân thể Samba hơi run rẩy, ngẩng đầu liếc nhìn Đỗ Địch An một cái, muốn nói lại thôi, trong mắt có chút bi thương, nhưng rất nhanh, hắn nghĩ tới một chuyện, trên mặt lộ ra nghi hoặc: “Thầy, thầy ơi, trái tim của ngươi đã không còn, vì sao ngươi vẫn có thể sống sót? Không, ý của ta là nếu ngươi có thể sống sót, vậy chúng ta có thể…”
Hắn nói nói năng lộn xộn, khiến người khác không biết hắn muốn biểu đạt cái gì, nhưng mấy người Neuss và Macon nghe được một câu mở đầu, đại não của bọn họ đùng một cái trống rỗng, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Đỗ Địch An.
Trái tim, không còn?
Sao có thể!
Không còn trái tim làm sao sống được?
Nhưng nghĩ đến lúc trước ngực của Phi Nguyệt đã bị sóng Thần quang đục lỗ, năng lực tiếp thu trong lòng bọn họ đã sớm mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa tuy Samba là thiếu niên, nhưng rất ít lỗi sai, càng sẽ không sai một chuyện lớn như vậy.
Đỗ Địch An hơi mỉm cười, cũng không mất mát và uể oải, ngược lại có chút bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, gần đây hắn đã trải qua nhiều suy sụp như vậy, lên voi xuống chó, còn đánh mất Helisha, tâm thái của hắn đã sớm thay đổi, nhìn sự vật vô cùng thản nhiên, hơn nữa hắn hiểu biến hóa trong cơ thể mình hơn bất kỳ ai, nói thật, bây giờ có thể tồn tại, mở miệng nói chuyện, hắn cũng đã cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Hắn không mong ước xa vời thân thể rách nát như vậy vẫn có thể sống tốt, tiếp tục theo đuổi đồ vật xa không với tới kia.
“Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng chắc là ta không sống được lâu đâu.” Đỗ Địch An cười, mở miệng an ủi: “Trái tim của ta đã bị Phi Nguyệt lấy đi rồi, nhưng ở vị trí trái tim ban đầu, hình như đã kết thành một khí quan nho nhỏ, miễn cưỡng có thể thay thế được tác dụng của trái tim, hơn nữa ta dùng Long Huyết Thuật của Long tộc khống chế lượng máu, hạ thấp phản ứng triệu chứng sinh mệnh của bản thân, giảm bớt gánh nặng của trái tim, cho nên miễn cưỡng còn có thể sống sót, nhưng đây chỉ là nhất thời, sẽ không kéo dài lâu.”