Chương 1337 Sản phẩm lỗi
Không sai, mặc dù trước đây thể chất của hắn không yếu, cũng vô cùng mạnh, nhưng cũng chỉ gần như là cấp bậc bậc nhất, khoảng cách giữa hắn và Thất Vương đứng đầu chênh lệch rất lớn, hơn nữa rất khó bù đắp, dù sao độ hiếm thấy của Cực Băng Trùng Vương, rất có thể còn hiếm thấy hơn ma vật huyền thoại năm sao “Gilgamesh”.
Nhưng mà.
Ngay lúc này, lưỡi dao hóa đá trên cánh tay lại mang đến cho hắn hy vọng rất lớn, và muôn vàn khả năng!
Sức mạnh ma ngân chồng lên nhau, cùng với nhiều lần hấp thụ sức mạnh ma ngân! Điều này có ý nghĩa, dự đoán của Borrow đã được chứng thực, vị thần trong suy nghĩ của hắn, đã được Phi Nguyệt sáng tạo ra!
Tập hợp phần lớn sức mạnh ma ngân, lấy sức mạnh ma ngân chồng lên nhau, toàn bộ sức mạnh đều đạt đến hàng đầu trên nhiều phương diện, không có thiếu sót, không có khuyết điểm, đây dường như là hình mẫu “Sinh vật hoàn mỹ” trong lý tưởng!
Có lẽ, điểm cuối cùng của quá trình tiến hóa là như vậy.
“Đây là khổ tận cam lai? Thực nghiệm tạo thần vậy mà đã thành công rồi…” Đỗ Địch An sờ vào lưỡi dao đã hóa đá, cảm giác có chút không chân thật, hắn bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi Phi Nguyệt vứt bỏ hắn, nếu nàng biết rằng thực nghiệm của bản thân không hề xảy ra lỗi, chắc hẳn lúc này hắn đã trở thành tay chân số một cho nàng.
Nhưng mà…
Đỗ Địch An bỗng nhiên nghĩ đến, sở dĩ Phi Nguyệt vứt bỏ bản thân, là bởi vì thực nghiệm ngay lúc đó bị thất bại. Hắn cũng nghĩ đến trái tim được kết thành trong ngực mình, đột nhiên cảm thấy, khoảng cách bản thân đạt tới “Sinh vật hoàn mỹ” chắc vẫn còn kém một bước, ít nhất, trái tim của hắn cũng không hoàn mỹ, đây là khuyết điểm duy nhất.
Có lẽ, hắn chỉ có thể xem như sản phẩm thần bị lỗi!
“Sản phẩm thần bị lỗi, có phải nên gọi là ma…” Đỗ Địch An tự lẩm bẩm một tiếng, hơi cười khổ, cảm xúc kích động trong lòng dần dần thu lại, nếu lý luận của Phi Nguyệt là chính xác, dựa vào thân hình lúc này của hắn, cho dù là sản phẩm lỗi, cũng có tiềm lực vượt qua Thất Vương, hơn nữa, hắn không cần Cực Băng Trùng Vương cũng có thể tiến hóa vượt qua Thất Vương, dù sao việc dựa vào Cực Băng Trùng Vương, cuối cùng cũng sẽ bị Trùng Vương ảnh hưởng, đó không phải là mục đích trong thực nghiệm tạo thần của Borrow.
“Thực nghiệm của Phi Nguyệt vẫn còn đang tiến hành, không biết có thể tạo ra thần chân chính hay không, có lẽ, thời đại mới sẽ đến, là một thời đại thuộc về thần, nhân loại sẽ bị thần thống trị…” Đỗ Địch An nhìn lôi điện kết võng lập loè trước mặt, hơi thẫn thờ.
Liên tưởng của hắn không phải là không có khả năng, tuy rằng, cái này cách vấn đề hắn gặp phải trước mắt vẫn còn rất xa xôi, nhưng Khổng Tử nói rất đúng, con người không có nỗi lo xa, tất nhiên có mối ưu tư gần. Trên đời này, người thường khác với kẻ có tiền ở chỗ, người thường sẽ suy xét phần lớn là sinh hoạt sơ xài trước mắt, nhưng thương nhân lại biết cách nhìn đúng sự biến đổi của thời cuộc, đề phòng kỹ càng, chuẩn bị trải chăn nghênh đón trước.
Đỗ Địch An không thể không suy xét trước, nếu Phi Nguyệt tạo ra “Thần” với số lượng lớn, cục diện của thế giới sẽ xảy ra biến hóa gì, trong sự biến hóa như vậy, hắn phải làm sao để đặt chân sinh tồn.
Tưởng tượng và suy nghĩ này dường như đã bay đến vạn dặm, hắn ngơ ngác mà đứng một buổi chiều, cho đến buổi tối, Hắc Pháp Sư gõ cửa đưa bữa tối đến, Đỗ Địch An mới hồi phục tinh thần lại, sau đó đột nhiên chú ý tới hồn trùng Quy Giáp Giả bị cắt ra miệng vết thương để lấy máu trong tay, đã hơi thở thoi thóp, nguy hiểm đến sinh mệnh, hắn lập tức kêu Hắc Pháp Sư buông bữa tối xuống, đuổi ra, hấp thu hoàn toàn Quy Giáp Giả vào trong cơ thể, sau một trận ngứa ngắn ngủi, thân thể cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Đỗ Địch An kiểm tra một phen, quả nhiên có thể tiến vào trạng thái ma ngân Quy Giáp Giả, toàn thân hóa đá, thân thể quấn lên, giống như một khối nham thạch, không có bất kỳ mùi hương gì phát ra.
Ăn xong bữa tối, nghỉ ngơi một đêm, ngày tiếp theo, Đỗ Địch An dẫn Hắc Pháp Sư lén lút trở về trang viên Bern.
Chờ đến khi về đến tầng hầm ngầm của trang viên, nghe thủ vệ bên trong báo cáo, Đỗ Địch An biết được người phụ nữ đầy đặn lúc trước được hắn cứu, sau khi nhận hết sự tra tấn của Hắc Pháp Sư, đã chết ở trên bàn giải phẫu, sau khi bọn họ rời đi, tuy rằng nhóm thủ vệ có cung cấp cho những tù phạm này ăn uống các sản phẩm thử nghiệm, nhưng bộ phận cấy ghép trong cơ thể kia người phụ nữ đầy đặn xảy ra biến dị, toàn thân sinh ra mụn mủ, bên trong mụn mủ ấp ra sâu nhỏ quái dị, giống như con rết, cắn chết người đang sống sờ sờ.
Nhóm thủ vệ cũng bị cảnh tượng như địa ngục kia hù chết, dùng camera chụp mấy bộ ảnh giữa lại.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua ảnh chụp, lập tức nhíu mày, tuy là dựa vào sức chịu đựng tâm lý của hắn cũng không khỏi cảm thấy khó chịu, mặc dù không hề soi gương, nhưng hắn lại cảm giác sắc mặt của bản thân trở nên căng chặt.
Hắc Pháp Sư nhìn vào ảnh chụp, vừa che miệng vừa nôn mửa ở một bên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chờ đến khi hắn nôn xong, Đỗ Địch An kêu Hắc Pháp Sư xử lý hết tất cả từ phạm ở nơi này, trả tự do cho bọn họ đi là điều không thể, những từ phậm này sẽ bị bại lộ ở tại đây, chỉ có thể cho bọn hắn một cái chết thoải mái không đau đớn.