Chương 1427 Che giấu
“Giám đốc, bữa sáng của ngươi đã chuẩn bị xong rồi.”
Không lâu sau khi hai người nói chuyện xong, một giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào từ ngoài phòng truyền đến.
Felix cau mày, bực mình nói: “Không có tâm trạng ăn cơm.”
“Vẫn nên đi đi.” Đỗ Địch An có ý nghĩ sâu xa khác mà nhìn hắn, “Qua một đêm, hẳn là những người khác cũng muốn nói với ngươi chút gì đó, ví dụ như, làm thế nào để xử lý hậu quả của Ma tộc đã trốn thoát.”
Sắc mặt của Felix khẽ thay đổi, cười lớn nói: “Đúng, vậy chúng ta cùng nhau đi thôi..” nói xong liền gọi cô gái ở ngoài cửa, quát: “Đợi một chút, ta mặc xong quần áo ngay đây.”
Đỗ Địch An và Felix thay một bộ quần áo và đi đến một nhà hàng khác được xây dựng ở giữa không trung, nhà hàng này được xây dựng treo lơ lửng giữa trời tại một tòa nhà xưởng tầng thấp nhất, được bao quanh bởi các đường ống thủy tinh, có thể nhìn thấy rõ tình hình bên dưới.
Bàn ăn rất dài, có lọ hoa được chế tạo tinh xảo, khăn trải bàn cũng được xịt nước hoa, từ điều này có thể thấy được Felix thích theo đuổi hương vị như thế nào trong cuộc sống. Sau khi Đỗ Địch An và Felix ngồi vào chỗ, Felix kêu người mang lên hai phần bít tết. Bít tết này thường sẽ được làm ngay tại chỗ sau khi hắn đến, đầu bếp nấu món bít tết ở cạnh nhà hàng, là một đầu bếp hạng sao.
Felix ăn chậm rãi, chỉ cảm thấy miếng bít tết ăn ngon miệng thường ngày lúc này nhai giống như dầu sáp, ăn hơi lơ đễnh.
Chưa ăn được bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, lại nhìn thấy lão Bạch Hồ và vài nhà xưởng cấp cao khác với trang phục khác nhau bước vào. Nhìn thấy Felix đang dùng cơm trên bàn ăn thì lập tức chào hỏi, sau đó lại nhìn thấy Đỗ Địch An đang cùng dùng bữa, ánh mắt hiện lên vẻ sáng tỏ, biết Felix cảm tạ Đỗ Địch An đã cứu giúp, cho nên mới mời hắn cùng dùng bữa.
Mấy người cấp cao tiến lên nói vài câu ân cần với Đỗ Địch An, chào hỏi bắt chuyện, sau đó lại quan tâm một vài câu về thân thể Felix, cuối cùng nói rõ mục đích của mình.
“Tổng, nghe nói Ma tộc kia đã bỏ trốn rồi, bây giờ có lẽ hắn vẫn còn ở Thành phố Đồng Hạm, chúng ta có cần liên lạc quân bộ, lùng bắt toàn thành không?” Lão Bạch Hồ khách khí hỏi.
Trong lòng Felix hơi sợ hãi, bất giác liếc nhìn Đỗ Địch An, nhưng lại thấy Đỗ Địch An mỉm cười, giống như việc không liên quan đến mình, hắn híp mắt lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này không cần kinh động đến quân đội, lại càng không nên báo cáo cho tổng bộ tập đoàn, một khi kinh động đến quân đội, điều tra ra được nội tình và lai lịch của Ma tộc này, chúng ta khó tránh khỏi liên can! Nếu như báo cáo với tổng bộ tập đoàn, cũng sẽ trách chúng ta làm việc không hiệu quả, chẳng những ta phải bị chỉ trích mà tất cả mọi người ở đây cũng sẽ bị trừng phạt.”
Mọi người hơi giật mình, lúc nghe hắn nói hai từ “trừng phạt.” đều không khỏi nhíu mày, trong lòng cảm thấy lo sợ bất an.
“Giám đốc, vậy Ma tộc này xử lý thế nào đây? Cứ để mặc hắn rời đi như vậy sao?” Có người hỏi.
Felix suy nghĩ một lúc, nói: “Chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi hãy nói, đến lúc đó hãy nói chúng ta bất ngờ tìm được tung tích của Ma tộc, rồi thông báo cho quân bộ, cứ như vậy, một khi bắt được Ma tộc, ngược lại chúng ta là người có công.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nói với Felix: “Giám đốc anh minh!”
“Giám đốc, vậy tại sao bây giờ không lập tức thông báo cho quân bộ, chúng ta đã tìm được tung tích của Ma tộc rồi? Ma tộc này ở lại trong thành phố nhiều thêm một ngày, dân trong thành lại có thêm một phần nguy hiểm.” Một người đàn ông trung niên mặc Tây phục trắng khó hiểu hỏi.
Felix lắc đầu nói: “Thân phận mà hắn lẻn vào chính là thân phận quân đội, dáng vẻ tạm thời hắn dùng cũng là quân đội, hắn vừa mới rời đi, đoán chừng sẽ không thay đổi thân phận của mình trong thời gian ngắn, mà là lẻn vào bên trong thành với tư cách quân đội kia, tìm kiếm một chỗ dừng chân. Nếu như bây giờ chúng ta báo cáo với quân bộ, một khi tìm được hắn, nhìn thấy được dáng vẻ của hắn, chuyện của chúng ta cũng sẽ bị bại lộ.”
Người đàn ông trung niên mặc Tây phục trắng giật mình hiểu ra, không khỏi thán phục nói: “Vẫn là gám đốc nghĩ chu toàn.”
Felix cười khổ trong lòng, nghĩ đến Ma tộc trong miệng bọn họ lúc này đang ngồi ở trước mặt mình, cùng ăn điểm tâm với chính mình, mà bọn họ còn đang thảo luận xem nên làm gì với hắn ở ngay trước mặt hắn, thật sự là vừa mỉa mai vừa buồn cười.
Mọi người lại trao đổi thêm vài câu rồi cùng nhau rời đi.
Chờ sau khi bọn họ đi khỏi, Felix nhìn về phía Đỗ Địch An: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Đỗ Địch An gật đầu, “Không tệ.”
Đầu bếp ở bên cạnh nghe thấy những lời hai người nói, trong lòng mừng thầm, lần đầu tiên tài nấu nướng của mình được Felix khen ngợi.
Sau khi hai người ăn xong thì rời đi, Đỗ Địch An bảo Felix dẫn hắn tới phòng thí nghiệm đã chuẩn bị xong, vừa đi vào đã nhìn thấy các loại dụng cụ chất thành đống, phòng thí nghiệm vô cùng rộng rãi, cũng đủ để hắn thi triển võ thuật.
“Bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể dùng.” Felix nói.
“Sử dụng kính ngữ ở những nơi riêng tư.” Đỗ Địch An nói.
Felix ngơ ngác một lúc, cúi đầu nói: “Vâng.”