Chương 1461 Vòng Hòa Bình (2)
“Cho nên, chỉ cần Ma vật không xâm nhập vào phạm vi vòng hoà bình của bọn ta, thì bọn ta cũng sẽ không tiến công ồ ạt, dù sao thì bên ngoài còn có cả Ma tộc như hổ đói rình mồi, với sự sáng tạo và trí tuệ của loài người bọn ta thì sớm muộn gì tương lai cũng sẽ nghiên cứu ra một loại năng lượng hoàn toàn mới, mấy trăm năm nữa, có lẽ sẽ một lưới bắt gọn hết đám Ma vật, một lần nữa giành lại trái đất, ngôi nhà của bọn ta!
“Mấy trăm năm sao…” Đỗ Địch An lẩm bẩm, dừng bước, hắn quay đầu nhìn lại, trên phố đèn đường sặc sỡ, bầu trời đêm mông lung mờ ảo, mặc dù không có mây mù nhưng cũng không có ánh sao, không giống với bầu trời nơi Đế quốc đầy sao đêm điểm xuyết, tinh khiết đến chói lọi.
Khẽ lắc đầu, hắn tắt máy thông tin, dọc theo con phố đi thẳng về phía trước.
Cảnh phố xá vẫn như cũ, vẫn giống như trong ký ức của hắn, thế nhưng đã không còn cho hắn cái cảm giác ấm áp quen thuộc nữa, giống như lần đầu tiên thức dậy từ kho đông lạnh, chỉ còn lại cô đơn với cô đơn ở nơi đất khách.
Ngày hôm sau, một phần chuyển phát nhanh được chuyển đến trong công ty của Đỗ Địch An.
Đó là một cái rương kim loại hình lập thể cao khoảng hai người có bề ngoài rất giống tủ lạnh, được đóng gói một cách chặt chẽ. Đỗ Địch An dùng thấu thị nhìn thoáng qua liền nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn và thân thể không đầy đủ của xác sống người đàn ông tóc vàng bị khóa ở bên trong.
“Là Tần Mặc tiên sinh à?” Xác sống được đưa tới bởi một người máy có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, trước ngực được điêu khắc ký hiệu của một tập đoàn vận chuyển lớn nào đó, nhìn sơ qua chỉ là một cái người máy bình thường của máy bay vận chuyển. Nhưng Đỗ Địch An biết đây là người máy chuyên dụng ở bên trong của mạng lưới đen, dù sao người sau đã ghi chép tin tức và địa chỉ thân phận của hắn. Đây đều là bí mật quan trọng mà các thành viên trong mạng lưới đen không muốn tiết lộ ra ngoài, nên bên mạng lưới đen không có khả năng tùy tiện giao cho công ty hay tập đoàn bình thường nào tham gia vào.
“Là ta.” Đỗ địch an tiến lên ký nhận.
Người máy quét hình và thông tin thân phận của hắn, sau khi xác nhận liền đem đồ vật đặt ở của công ty, thái độ vô cùng thân thiết nói: “Tần tiên sinh, có cần ta giúp ngươi mở ra đưa vào trong không?”
“Có thể.” Đỗ địch an gật đầu, tạm thời công ty không có người máy vận chuyển, nếu chính mình ôm theo cục to đùng này đến công ty, chắc là sẽ dọa tới ba người Mã Tĩnh bọn họ.
Lúc này người máy đẹp trai nhấc tủ kim loại đựng xác sống lên để vận chuyển rồi đi theo Đỗ Địch An tiến vào công ty. Đi vào trong văn phòng riêng của Đỗ địch an để đồ vật vào vị trí hắn chỉ định.
“Tần tiên sinh, ngươi còn có dặn dò gì không?” Người máy mỉm cười nói.
“Không có, cảm ơn.” Sau khi Đỗ Địch An đưa người máy rời đi, hắn dùng thấu thị quan sát xác sống bên trong tủ kim loại, từ độ dày xương và mức độ biến dị của thân thể tới xem chỉ là kẻ đi săn có trình độ sơ cấp, phần lớn bộ phận của thân thể đều giữ lại hình dáng của nhân loại, chẳng qua độ thối rữa và làm khô không nghiêm trọng lắm. Mặc dù không phải do Liên bang chế tạo, nhưng hình như cũng không phải là xác sống dị hóa trong cuộc tai nạn ba trăm năm trước, cũng có thể là một ít lữ khách trong Liên bang đi ra ngoài dẫn tới bị lây nhiễm.
“Bên trong là bọt biển hấp thu âm thanh, ngăn cách tất cả các mùi, kể cả không khí...”
Xác sống này tuy rằng chưa từng bị huấn luyện nhưng biểu hiện vô cùng im lặng, có lẽ là do rương kim loại ngăn cách với bên ngoài, cho dù là bị đong đưa trong lúc vận chuyển, nó cũng biểu hiện vô cùng thành thật.
“Ở công ty không có phương tiện nghiên cứu thứ này, xem ra còn phải tìm một chỗ khác...” Đỗ Địch An nghe được ba người Mã Tĩnh đang nhỏ giọng trao đổi việc chế tạo thuốc tái sinh, tuy rằng chất liệu gỗ cách âm của văn phòng rất tốt, nhưng ở dưới thính giác siêu thanh của hắn chỉ là thùng rỗng kêu to, chẳng may trong quá trình thực nghiệm con xác sống này gào khóc thảm thiết chắc chắn khiến cho mấy người Mã Tĩnh nhận ra âm thanh lạ.
Nghĩ đến đây, Đỗ Địch An không vội vàng mở ra rương kim loại, mà là nhảy lên sô pha ngồi tựa lưng về phía sau, mở ra network trong máy truyền tin để tìm kiếm phòng ở thích hợp. Cuối tìm hơn nửa tiếng mới chọn một xưởng sản xuất pin graphit bỏ hoang ở vùng ngoại thành, tiền thuê một năm là ba mươi lăm vạn, diện tích rất lớn, khoảng hơn một nghìn mét vuông, mà còn chưa tính diện tích xanh hóa cùng chỗ bãi đậu xe linh tinh trong xưởng.
Đỗ Địch An không có đi khảo sát mà thông qua màn hình nhìn một lát, cảm thấy phù hợp liền thuê xuống.
Không thể không nói, việc Liên bang lấy khoa học kỹ thuật là hoạt động chính khiến rất nhiều thứ trở nên vô cùng nhanh chóng và thuận tiện.
Đỗ Địch An còn đến chợ ô tô cũ và mua một chiếc xe vận tải loại nhỏ tốn ba vạn, chờ sau khi nhận được xe liền lái xe đến công ty, nhờ người máy bảo an trong công ty khiên tới trên xe rồi chở tới trong xưởng pin bỏ hoang.
Xưởng pin này bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, mấy mương nước gần đây đều là chất nhầy đen sì sì và các vật chất không rõ. Đỗ Địch An thuận tiện tham quan bên trong nhà xưởng một lượt, trừ bỏ hoàn cảnh kém một chút mặt khác đều ổn, người ở phụ cận rất ít, phố buôn bán cách gần đây nhất cũng tốn tới mười phút lái xe, trên đường đi tới bên ngoài nhà xưởng hầu như không nhìn thấy người đi đường nào.