← Quay lại trang sách

Chương 1501 Kịch chiến

Tráng hán đau đến nhe răng trợn mắt, hai tròng mắt muốn nổ tung, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, đồng thời còn cảm thấy lạnh lẽo sởn tóc gáy, nhất là khi thấy ánh mắt lạnh lùng từ trên nhìn xuống của Đỗ Địch An, có loại cảm giác như bị dã thú mãnh hổ nhìn chằm chằm, hắn không thể tin nổi, trong tư liệu nói tên Ma tộc không là Vực Sâu mà, vì sao có thể mạnh như vậy được? Còn chưa thi triển ra Ma thân mà tốc độ đã nhanh đến mức mắt thường cũng khó có thể bắt kịp!

“Xem ra Vực Sâu mà Liên bang bồi dưỡng ra, đích thật là hàng dỏm.” Đỗ Địch An hời hợt nói.

Wright Wendy từ mặt đất bên cạnh bò cậy, nhìn thấy đầu gối của tráng hán quay ngược về phía sau, mặt mũi tràn đầu sợ hãi, sợ tới mức thân thể run cầm cập, cái bóng Ma tộc từ nhỏ đã khắc sâu vào tâm trí của thế hệ bọn họ, giờ phút này lại nhìn thấy thủ đoạn hung ác của Đỗ Địch An, càng giống như là xác minh lời đồn, hận không thể lập tức rời khỏi đây.

“Ngươi, ngươi có chạy cũng không thoát đâu.” Tráng hán gắt gao cắn răng, chịu đựng sự đau nhức nơi đầu gối, trên trán đã thấm ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, run rẩy nói: “Chỉ cần ngươi rời nơi này, bọn họ sẽ lập tức đánh chết ngươi, cơ giáp Sáng Thế Thần cũng sẽ lập tức xuất động tiêu diệt ngươi, cho dù ngươi có mạnh đến đâu cũng sẽ không ngăn được ba cơ giáp Sáng Thế Thần bao vây tiêu diệt, quân đội bọn ta trước tiên cũng sẽ sơ tán dân chúng xung quanh, sẽ không cho ngươi cơ hội bắt cóc con tin, cho dù ngươi bắt cóc con tin thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của bọn ta, chết một người bọn ta hoàn toàn có thể đè xuống.”

Lời này hắn nói ra một hơi vô cùng lưu loát, nhưng sau khi nói xong trong lòng không nhịn được mà bồn chồn, dù sao sinh tử của mình đang nằm trong tay người khác, cũng đều là trong suy nghĩ người khác, loại mùi vị này thể ngăn hắn không sợ hãi.

“Tập đoàn để các ngươi dẫn ta qua đó, chuẩn bị làm cái gì hả?” Đỗ Địch An nhàn nhạt hỏi.

Tráng hán giật mình, cắn răng nói: “Ta không biết, ta chỉ phụng mệnh đến đưa ngươi về tập đoàn.”

“Không biết?” Đỗ Địch An hơi híp mắt, “Tập đoàn từ sớm đã biết thân phận của ta, dung túng cho ta sống ở đây, xung quanh luôn có cơ giáp Sáng Thế Thần chờ lệnh, lại có vô số giám sát, tuy rằng nhìn ta có vẻ tự do, nhưng vẫn luôn bị nuôi nhốt ở trong công ty này, bỗng nhiên bây giờ lại muốn ta đến tập đoàn, ngươi cảm thấy, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

Sắc mặt tráng hán khẽ thay đổi, run giọng nói: “Ta thật sự không biết, có lẽ chỉ có các giám đốc phía trên mới biết được, mặc kệ như nào, ngươi trốn cũng không thoát được, chi bằng bó tay chịu trói.”

Đỗ Địch An vỗ vỗ mặt hắn, mỉm cười nói: “Bây giờ xem ra, tập đoàn ngoại trừ sớm đã biết ta là Ma tộc, còn biết ta là Ma tộc cấp Vực Sâu, thế nhưng lúc trước lại mặc kệ một Ma tộc cấp Vực Sâu sống ở khu vực phồn hoa này, cũng không sợ ta phát cuồng chém giết khắp nơi, chứng tỏ chủ tịch tập đoàn không những rất tự tin mà còn vô cùng máu lạnh, không hề sợ hãi, có đủ tự tin tiêu diệt được ta trong thành phố phồn hoa này, cũng không ngại hy sinh giết chết một ít dân chúng. Một người như vậy lại đột nhiên tìm đến ta, thực sự khiến ta khó nghĩ hắn có thiện chí.”

Sắc mặt tráng hán vô cùng khó coi, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Muốn tự do.” Đỗ Địch An cười nói.

Tráng hán sửng sốt.

Rắc rắc một tiếng, Đỗ Địch An đã bẻ gãy cổ tráng hán, thân thể cũng đột nhiên cúi đầu, như tia chớp chợt nhảy tung ra ngoài.

Phốc phốc!

Trong nháy mắt lúc hắn cúi, đầu bốn tia laser đầu đã vội vàng bắn ra, xuyên thủng cửa sổ bên ngoài tòa nhà, đốt mặt đất thành vài dấu vết đen nhanh, dọa đến Wright Wendy bên cạnh cả người phát run.

Lúc Đỗ Địch An lao xuống, nhanh chóng phá võ tòa nhà, toàn thân Ma hóa, phần lưng dị hóa ra cặp cánh Cát Liệt, linh hoạt chớp động ở giữa không trung, nhào đến trong một tòa nhà cao tầng bên cạnh, chỉ thấy trong tòa nhà cao tầng này là một nhà hàng, phong cảnh tuyệt đẹp, ngồi ở bên trong có không ít doanh nhanh xã hội, có âm nhạc du dương uyển chuyển, giờ phút này thủy tinh bên ngoài tòa cao ốc vỡ vụn hết, hết thảy sự yên tĩnh đều bị phá vỡ.

Sau khi Đỗ Địch An xông vào, liếc mắt một cái đã thấy một thanh niên đội mũ trùm đầu màu đen bên cạnh cửa sổ, trong tay hắn đang ôm một khẩu pháo laser kim loại.

“Chết đi.” Đỗ Địch An đột nhiên lao xuống, cánh Cát liệt rộng lớn xẹt qua lối đi của nhà hàng, cắt sàn nhà và bức tường thành các vết nứt, hai nhân viên phục vụ của nhà hàng mang theo rượu vang và thức ăn đang ngơ ngác đứng ở lối đi, bị Đỗ Địch An xẹt qua cực nhanh, thân thể từ đó bị đứt lìa, bị cánh chém thành hai đoạn.

Thanh niên ôm khẩu pháo Laser kim loại kia nhìn thấy Đỗ Địch An đang chạy thẳng tới, sợ tới mức sắc mặt thay đổi lớn, da toàn thân lập tức biến thành màu xanh biếc, cánh tay giống như dây leo duỗi dài, hắn vứt bỏ pháo laser, phá vỡ cửa sổ chạy trốn ra bên ngoài.

Đỗ Địch An nhanh chóng truy kích qua đó, vừa muốn bổ nhào xuống, đột nhiên một điềm báo nguy hiểm truyền đến, hắn kịp thời phanh lại, phía trước không tới nửa mét có mấy tia laser bắn ra, là mấy người còn lại đánh chặn.

“Bái bai!” Thanh niên đội mũ trùm đầu màu đen bò ra khỏi tòa nhà, nhìn thấy Đỗ Địch An bị pháo laser bắn ra làm ngây ngốc tại chỗ, trái tim chưa kịp định hồn lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn nhe răng ra cười, sau đó không dừng lại nữa, thân thể giống như thạch sùng dính vào thủy tinh bên ngoài tòa nhà, nhanh chóng bò đi ra, chỉ cần kéo dài khoảng cách với Đỗ Địch An, dựa vào pháo laser tầm xa của mấy người khác cũng có thể bắn chết Đỗ Địch An.