Chương 1533 Tân Vương
Đỗ Địch An cảm thấy khó giải quyết giống như bản thân muốn tấn công một mai rùa cứng rắn, mấu chốt là mai rùa này còn có gai có thể đâm vào hắn.
“Một khi bước vào phạm vi Vòng Hòa Bình của Liên bang, có thể bị hắn điều tra được, thì muốn mượn vũ khí khoa học kỹ thuật trong Liên bang để tấn công hắn là không có khả năng, hiện giờ ý thức của Thần Khoa Học bị ta cắn nuốt đã không cách nào điều động vũ khí của Liên bang nữa, nếu hắn dùng đại quân máy móc vây kích ta thì ta chỉ có thể chạy trốn hoặc là bị tiêu diệt toàn bộ…” Đỗ Địch An đi tới chậm rãi dừng bước.
Trải qua suy nghĩ cẩn thận bỗng nhiên hắn cảm thấy giết Thần Khoa Học càng khó hơn so với đánh lén bệ hạ Đế quốc và hai Long chủ của Đế quốc Hỏa Long, dù sao kẻ sau cũng không vào được thế giới giả tưởng hóa cả Đế quốc thành thân thể và ánh mắt của mình, muốn ẩn núp bên người bọn họ vẫn có hy vọng, nhưng muốn lẻn vào Liên bang lại khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Phải bỏ cuộc như vậy sao?
Đỗ Địch An ngồi xếp bằng chìm trong suy nghĩ.
Bây giờ chắc Thần Khoa Học đang nghiêm trận chờ đợi, thời khắc phòng bị hắn sẽ quay ngựa lại đánh lén.
Tại thời điểm đối phương cảnh giác nhất đơn độc lẻn vào thì hình như không có hy vọng.
“Trực tiếp tấn công vào thành máy chủ là không có khả năng, nơi đó đại quân người máy đủ để khiến toàn quân thất đại Vương giả Đế quốc bị diệt! Nhưng mạnh chính diện không được thì có thể vòng lại đoạt lấy!” Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ chớp, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lớn xảy ra ở biên giới gần đây trong ký ức của Thần Khoa Học, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng có kế hoạch, lúc này đứng dậy, dọc theo bóng đêm, xoay người vọt về phía bên kia rừng rậm.
Sở dĩ Thần Khoa Học đột nhiên bắt giữ hắn, ngoại trừ Trăng máu sắp đến thì còn có một nguyên nhân quan trọng chính là gần đây biên giới không được yên bình cho lắm.
Kiểu bất an này thật sự không phải do biên giới chiến loạn không hết mà là chiến tranh đã trở nên nguy hiểm, quân lực phía bên Đế quốc rõ ràng đã tăng cường gấp mấy lần hơn nữa còn xuất hiện bóng dáng của Vương giả, dường như chuẩn bị thật sự nổ súng đổ máu một trận với Liên bang!
Hơn hai trăm năm qua biên giới Liên bang và Đế quốc không ngừng xung đột, nhưng nếu thật sự xuất hiện cấp bậc Vương giả tham gia chiến đấu đổ máu thì chưa đến năm lần, mỗi lần hai bên đều tổn thất nghiêm trọng, mà lần này Thần Khoa Học có được tình báo thông qua gián điệp lẻn vào Đế quốc đó, phía bên Đế quốc dường như đã xuất hiện một Vương giả hung tợn mới, Quang Minh Vương vốn chiếm cứ đệ nhất Thất Vương mười năm cũng bị áp chế.
Mà lần này hình như Tân Vương này và Quang Minh Vương đều sẽ đến biên giới!
Đây cũng là điều mà Thần Khoa Học cảm thấy không đúng, cho nên hắn vội cần lực lượng.
Ánh trăng trải đường, bóng ma của rừng rậm giống như mái tóc của phù thủy rải rác khắp nơi, từng con mắt màu đỏ tươi hoặc con ngươi màu xanh biếc xuyên qua rừng rậm, đó là những thợ săn đêm.
Một bóng người ở trong rừng rậm xẹt qua rất nhanh, bỗng nhiên nhảy lên đỉnh một thân cây khổng lồ nhẹ nhàng giống như lông hồng ngẩng đầu nhìn thế giới bên ngoài rừng rậm, đợi phân biệt xong phương hướng lại tiếp tục nhảy vào rừng rậm phía trước, đi thẳng một đường.
Sau khi rời khỏi khu rừng ma vật cực kỳ mênh mông dã man này, Đỗ Địch An dựa theo ký ức của Thần Khoa Học đi thẳng đến hướng biên giới Liên bang, ven đường vượt qua đồi núi và đầm đìa, từ khu vực ma vật trú ngụ chuyển đến đoạn đường tất yếu đi qua Vòng Hòa Bình tới biên giới, đây là một mảng bình nguyên cực kỳ rộng lớn có từng mảng rừng cây nhỏ, bên trong còn có độc xà và mãnh thú.
Đỗ Địch An dùng lực mắt nhìn xuyên thấu quan sát động tĩnh xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy dấu chân và dấu ấn lốp xe rất lớn giẫm cỏ non của bình nguyên vào trong bùn lầy.
Hắn tới gần quan sát lập tức nhận ra đây là cơ giáp quân dụng do tập đoàn Terrass chế tạo, thậm chí ngay cả mô hình cũng nhận ra, là một đội cơ giáp long kỵ sĩ có năng lực tác chiến đổ bộ trên không, có laser và sóng siêu âm có thể sát thương vũ khí trong phạm vi lớn, cũng có năng lực đơn sát cực mạnh.
“Từ dấu vết cho thấy, chắc là để lại lúc ban ngày, cỏ nhỏ bị giẫm nát vẫn còn rất tươi mới…” Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, sau đó đi theo dấu vết này.
Dọc đường đi thấy một mảng rừng cây nhỏ, bỗng nhiên ánh mắt hắn khẽ động, trong lòng có sự quái dị và kinh ngạc, hắn lập tức lặng yên không một tiếng động che giấu thân hình, rất nhanh tới gần phiến rừng cây nhỏ này. Khi hắn lẻn vào bên ngoài rừng cây nhỏ chưa tới năm dặm, chợt tăng tốc, cũng không màng bại lộ hành tung, thi triển cánh Cát Liệt giống như ác ma đêm tối xông vào trong rừng cây nhỏ diện tích hơn ngàn mẫu này.
“Đáng chết, chạy nhanh!”
Trong rừng cây yên tĩnh nhất thời truyền đến tiếng gào thét, lá cây rung động, mấy bóng đen từ trong rừng cây nhỏ nhanh chóng nhảy ra chạy về phía bên kia.
Nhưng Đỗ Địch toàn tốc bộc phát như một kẻ truy đuổi, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng áp sát đuổi kịp mấy bóng đen chỉ là chuyện mười giây.
Mấy người này cũng chú ý tới cảnh này, họ hoảng sợ thay đổi sắc mặt, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp phải một người đáng sợ như vậy, hơn nữa không phải là cơ giáp của Liên bang mà càng giống người của bọn họ, chỉ là từ thế lực ghê tợn của đối phương không phải là có ý tốt gì.