Chương 1538 Ngụy trang (2)
Đỗ Địch An từ trong ký ức Thần Khoa Học biết rằng, trong Vòng Hòa Bình che giấu rất nhiều vũ khí chiến tranh, một khi Đế Quốc xâm lược đến Vòng Hòa Bình, đối mặt với oanh tạc vô cùng thê thảm.
Một đạo phòng tuyến thứ ba, chính là mười hai thành lớn biên cảnh do thành phố Đồng Hạm đứng đầu!
Trong ba đạo phòng tuyến này, Vòng Hòa Bình là sự tồn tại khủng khiếp nhất, đạo phòng tuyến thứ ba yếu nhất, chẳng qua là, khi các thành lớn biên phòng như thành phố Đồng Hạm có nguy cơ thất thủ, vũ khí hạt nhân sớm đã chôn trong thành sẽ phát nổ, đồng quy vô tận với kẻ xâm nhập!
Đây cũng là duyên cớ vì sao vị trí địa lý của mười hai tòa thành lớn biên thành phố Đồng Hạm cách khá xa thành khác.
“Không thể để họ vận chuyển Mietshen đến đây, nếu không thì tình hình chiến sự sẽ chuyển biến xấu.” Đỗ Địch An nhìn các tướng quân trong phòng chỉ huy pháo đài chiến đấu đều sốt ruột đang chờ đợi hy vọng vận chuyển từ hậu phương, ngay tức thì không ở lại nữa, quay người đi.
Bóng đêm bao trùm bóng dáng của hắn, theo dõi đến đường trở về.
Vừa đi được một nửa, đột nhiên Đỗ Địch An dừng bước, trong lòng vừa động, trước khi tiêu diệt đội ngũ cơ giáp đó, có dấu vết chiến tranh còn sót lại, nếu tiên phong của hậu phương vận chuyển Mietshen thấy điều này, chắc hẳn sẽ lựa chọn đi đường vòng.”
“Hắn sẽ đi từ đâu?”
“Tốc độ! Tốc độ!”
“Tăng tốc!”
Bernie gào to, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, nhưng hai mắt vô cùng kiên định, đột nhiên đẩy mạnh tay cầm về phía trước, kéo nguồn năng lượng tăng đến mức tối đa, âm thanh vù vù truyền tới từ bên dưới cơ giáp, máy đẩy đang vất vả đẩy mạnh cơ giáp ở trong đầm lầy gian nan tiến lên.
Bảy đài cơ giáp phía sau hắn cũng giống như vậy.
Trên vai của cơ giáp vác hai thanh vũ khí ống đồng đen sẫm dài hơn mười mét, giống như một khẩu đại bác tạo hình đặc biệt, vô cùng nặng, thêm vào đó họ lại đi trong đầm lầy, còn phải tránh bay lên trên trời bị phát hiện, chỉ có thể dựa vào hai chân vượt qua đầm lầy.
Còn may đầm lầy này sớm đã được dọn dẹp, không có ma vật ẩn nấp, nếu không thì nhiệm vụ vận chuyển lần này càng gian nan hơn.
Tiếng vù vù của động cơ cơ giáp gây ra tiếng ồn, tám đài cơ giáp lén đi nhanh chóng trong đầm lầy, bùn bắn vào khe hở của khớp xương cơ giáp, tất cả đều là bùn.
Bỗng nhiên, một đài cơ giáp phía trước đội ngũ giẫm phải hồ nước sâu, cơ giáp cao hơn 10 mét lại chìm vào nửa cơ thể trong chốc lát, người phía sau lập tức kêu phía trước kéo lên.
“Không ổn, quá nặng rồi, ta cũng đang chìm xuống.” Rất nhanh, người thứ hai kéo lên phát hiện ra tình cảnh tuyệt vọng này.
“Đáng chết!” Sắc mặt Bernie khó coi.
“Đội trưởng, các ngươi đi trước, mặc kệ ta, rất nhanh ta sẽ đuổi tới!” Thanh niên trong cơ giáp phía trước cắn răng nói, trong mắt tràn đầy quả quyết.
Bernie hơi cắn răng, rống to nói: “Toàn đội tiến lên, vận chuyển ‘Mietshen’ đến chiến trường là nhiệm vụ đầu tiên, tiến lên!”
“Đội trưởng…”
“Tiến lên!”
“Vâng.”
Đám người đau buồn phẫn nộ, lập tức biến đau thương thành sức mạnh, càng ra sức tiến về phía trước.
Vừa tiến lên không bao lâu, phòng điều khiển của Bernie biến thành màu đỏ, không ngừng nhấp nháy đèn đỏ, cùng lúc đó, âm thanh trí năng của hệ thống truyền tới: “Có sự nguy hiểm tính mạng tiếp cận, xin hãy nhanh chóng tránh ra, có khởi động thiết bị ẩn núp hay không?”
Lời nhắc được lặp đi lặp lại nhiều lần.
Sắc mặt Bernie thay đổi lớn, trong lòng nhanh chóng chìm xuống, hệ thống trực tiếp nhắc nhở trốn tránh, chứng tỏ đã số liệu sinh vật tiếp cận kiểm tra đo lường ra đã vượt qua gấp đôi tính năng của cơ giáp, không có cách nào địch nổi, mới có thể xuất hiện nhắc nhở như vậy.
“Là ma vật? Là Ma tộc?” Bernie ngẩng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy một bóng dáng toàn thân là lưỡi dao sắc bén như ác quỷ bay đến từ trong ánh bình minh, như thiên thần rơi xuống địa ngục, bóng dáng kia hoàn toàn che khuất ánh bình minh kia ở phía chân trời.
Và đây, cũng trở thành hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy.
Phòng tuyến thứ nhất của Liên bang, khu vực thứ năm.
Khu chuẩn bị chiến tranh chịu trách nhiệm tiếp viện lúc này đã chiến trường địa ngục, cơ giáp và ma nhân chém giết, hài cốt khắp nơi.
Các tướng quân và các sĩ quan cấp tá đang đợi trong pháo đài chiến đấu nhìn thấy trên mạng lưới chiến đấu từng cái khối nhỏ biến thành màu đỏ, vô cùng nôn nóng, giống như kiến bò trên chảo nóng đi đi lại lại, muốn ép từ trong đầu ra cách gì hữu ích, nhưng cảm xúc lo lắng làm cho tâm trạng của họ khó bình tĩnh trở lại, một Thiếu tướng trong đó nhịn không được đập bàn gầm lên: “Mietshen còn chưa vận chuyển đến sao? Bọn lớn trắng kia là ốc sên à?”
“Moony, ngươi có ý gì? Người da trắng bọn ta chọc gì đến ngươi rồi?” Một Thiếu tướng trung niên da trắng tóc vàng bên cạnh quát mắng nói.
“Các ngươi đủ rồi đó! Đến lúc nào rồi, còn nói những điều vô nghĩa này.” Trung tướng duy nhất trong pháo đài chiến đấu, Sure giận tím mặt, trợn mắt nhìn hai người họ một cách hung tợn, sau đó quay đầu nói với Thiếu tướng phụ trách đội vận chuyển trực tuyến ở bên cạnh: “Vị trí hiện tại của bọn họ ở đâu? Vẫn chưa có tin tức truyền tới?”
Thiếu tướng nom nớp lo sợ, vừa muốn trả lời, đột nhiên nghe thấy tin tức truyền tới trong tai nghe, ánh mát lập tức sáng lên, nói: “Đến rồi, họ đến rồi!”
“Đến rồi?” Sure giật mình, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
“Sure tướng quân, hai cơ giáp vận chuyển đề nghị tiến vào khu chuẩn bị chiến đấu, có thông qua hay không?” Một nữ sĩ quan cấp úy khác nói.
“Nhanh, cho họ tiến vào.” Sure vội vàng nói.