Chương 1582 Tiến bộ thần tốc (2)
Còn cái đầu chính của hắn, thì dùng kiến thức của Lâm Trường Sinh, điều khiển một bộ phận khác của thân thể để rèn luyện năng lực mới, xem như tự chủ khai phá.
“Ta dùng năng lực hút nhiệt của Thái Dương thú, nhiệt lượng này dự trữ trong thân thể, nhưng không được sử dụng tốt cho lắm, ta có thể mở ra một 'Hạch' chuyên dự trữ nhiệt lượng trong tế bào, những nhiệt lượng này có thể chuyển hóa thành thể lực và động năng của ta, cũng có thể tụ hội lại một chỗ, nén thành năng lượng ánh sáng...” Đỗ Địch An vừa suy nghĩ, vừa điều khiển thân thể từ từ chuyển hóa.
Hắn phân tích hoàn toàn năng lực Thái Dương thú tạo nên cấu trúc tinh thể màu đỏ ở trên trán, dùng loại cấu trúc này bao trùm lấy toàn thân, bên ngoài thân thể dần dần tạo ra một tấm áo giáp tinh thể đỏ như máu, bóng loáng như vảy cá.
Lập tức, hắn phóng thích ra nhiệt lượng dự trữ trong thân thể thông qua tinh thể..
Phốc phốc phốc!
Tất cả vảy cá tinh thể màu máu toàn thân bắn ra từng chùm sáng, tán xạ ra chung quanh, bởi vì thử nghiệm lần đầu, châm vào ít nhiệt lượng, tia sáng bắn ra cực kỳ yếu ớt, giống mảnh như kim châm, lóe lên rồi biến mất ngay, gần như không tạo thành tổn thương thật nào.
“Nếu như nén nhiệt năng đến cực điểm, thì có thể bắn ra tia sáng cường độ cao... Đúng, ta có thể dùng phương pháp khúc xạ để tăng cường uy lực, vừa rồi chỉ có một khối tinh thể trên trán nên không thể nào khúc xạ, lần này lại khác...”
Đôi mắt của Đỗ Địch An càng lúc càng sáng, mỗi khi nghĩ được một sáng kiến, thử sau khi thử nghiệm một lần thành công, liền thích thú vì sức mạnh của bản thân đã tiến thêm một bước dài!
Rất nhanh, trước tiên hắn cấu tạo bên trong tinh thể màu đỏ thành hình viên kim cương lập thể phức tạp, để tia sáng nhiệt năng khúc xạ bên trong tinh thể, cực hạn khúc xạ của quá trình này là chín lần, mà tăng cường uy lực không chỉ gấp mười lần! Sau khi bên trong tinh thể phóng thích ra khúc xạ, Đỗ Địch An lại làm cho mặt ngoài tinh thể có các chỗ lõm sâu, phóng thích ra tia sáng bắn vào các chỗ lõm trên tinh thể, khúc xạ thêm lần nữa!
Oành!
Một khối đá bên chân bị đục thủng ầm ầm!
Đỗ Địch An nhìn qua lỗ thủng bị đục thủng đen như mực to bằng ngón tay, trong mắt có chút rung động, hắn dùng nhiệt năng cũng không cao, so với lúc trước chẳng hề sai biệt, nhưng kết quả tạo thành lại khác biệt một trời một vực, lúc trước cũng nhiệt năng như vậy bắn trên tảng đá, thì giống như gió nhẹ mơn trớn, một chút vết tích đều không có, lần này lại trực tiếp đục thủng một lỗ to bằng ngón tay, mà cái này chỉ mới cấu tạo tinh thể thêm một lần mà thôi!
Nếu như hắn toàn lực phóng thích ra tia sáng đủ để xuyên thấu Vương giả cốt cách, đi qua khúc xạ, sẽ kinh khủng đến bực nào?!
Quyển 7: Đại lục phía Đông
Quyển cuối: Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp
Trên tiền tuyến ở chiến trường Liên bang, quân đội Đế quốc và Liên bang chém giết nhau đổ máu, hài cốt chồng chất lên nhau như núi, máu chảy thành sông.
Phi Nguyệt và Quang Minh Vương bị đông đảo cơ giáp Sáng Thế Thần ép lui khỏi thành phố Liên bang, sau khi trốn về phía sau đại quân của Đế quốc nghỉ ngơi hồi phục, mặc dù Phi Nguyệt bị ép phải rời khỏi chủ tịch Liên bang, nhưng cũng không dẫn đến hiệu quả quá lớn, quân lực của Liên bang đã bị tứ đại tập đoàn tài chính phân cách, lúc này mọi người cũng thấy được ngọn nguồn thâm tàng bất lộ của tứ đại tập đoàn tài chính, vậy mà lại phân bố thành các loại tầng lớp.
Bốn tập đoàn tài chính lớn chỉ huy quân đội đi nghênh chiến với quân đội Đế quốc, Lâm Trường Sinh điều động cơ giáp Sáng Thế Thần đi tiếp viện, ngăn chặn Phi Nguyệt và Quang Minh Vương, để cho bọn chúng không dám xuất hiện trên chiến trường.
Dù sao nơi này cũng là vùng nội địa của Liên bang, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề cung cấp năng lượng, lửa đạn không tắt, hôm đó mọi người thấy được bầu trời kim hồng mà trước nay chưa từng được thấy, đó là màu sắc do lửa đạn oanh tạc ra.
Quân đôi Đế quốc vất vả chống đỡ, mội giờ mỗi khác đều có hàng loạt khí cầu hơi nước rơi xuống, chiến thuyền lục địa bị đập nát.
Trên chiến trường chồng chất các loại tứ chi quái dị, phần lớn chiến sĩ đều chết trong trạng thái ma thân, các tứ chi gãy nát vẫn duy trù tư thế kinh khủng của ma thân, làm cho chiến trường giống như một Dị Độ không gian của Địa Ngục yêu ma.
“Bọn Ma Đế vẫn chưa đắc thủ à?” trong lều trại quân doanh của quân đội Đế quốc, Quang Minh Vương nhìn Phi Nguyệt đang ngồi trên đại mã kim đao, sau lưng là một chiếc trường bào huyết sắc, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần phảng phất một loại lãnh khốc.
“Đạn hạt nhân đã bắn ra, lúc nãy vũ khí nóng của quân Liên bang ngừng oanh tạc một lúc, chắc là bị liên luỵ, lúc này chắc hẳn bọn họ đã đánh đến trung tâm cơ khí bên kia rồi, chờ một chút.” hai tròng mắt của Phi Nguyệt lạnh như băng, giọng nói cũng đặc biệt lạnh lùng, giống như nhiễm máu.
Quang Minh Vương khẽ gật đầu, thở dài nói: “Không ngờ Liên bang Cự Ma giấu diếm sâu đến vậy, vậy mà lại có nhiều cự ma Cấp Vương như thế.”
Vẻ mặt Phi Nguyệt lạnh lùng, hoàn toàn không có động tác gì, mặc dù bị cơ giáp Sáng Thế Thần ép ra ngoài, nhưng chân chính xuất ra bao nhiêu lực chỉ có nàng mới biết được.
Bỗng nhiên, máy truyền tin trên cổ tay nàng sáng lên, vừa nhìn thấy tên trên tin tức, chân mày không khỏi nhăn lên một chút, nhanh chóng tiếp nhận, nói: “Bệ hạ, bên ngươi xong chuyện rồi sao?”