← Quay lại trang sách

Chương 1587 Quyết chiến (2)

Lúc này, Đỗ Địch An thấy hình bóng nguồn nhiệt nóng bỏng đó biến mất ở phía xa mặt đất, sau khi hắn dừng lại nửa phút đồng hồ, mới nhanh chóng bước đến gần đây, quan sát xa xa một chút, thấy lục địa trên trụ sở dưới đất không một bóng người, mới bước tới gần, lập tức ngửi thấy được chừng mười loại mùi vị khác nhau lưu lại trong không khí, trong đó có một loại mùi vị mà hắn đặc biệt quen thuộc, khiến choc on ngươi của hắn hơi chặt híp mắt, loé lên một luồng sát khí mãnh liệt.

“Phi Nguyệt!”

Đỗ Địch An nhớ kỹ mùi vị của nàng, ban đầu rơi vào trong tay của nàng, sống không bằng chết, hắn nhớ như in mùi vị của nàng, mũi của hắn còn nhạy bén hơn chó săn, thứ đã ngửi qua căn bản sẽ không quên, huống chi là Phi Nguyệt để lại cho hắn hồi ức sâu sắc.

“Xem ra, bọn họ cũng đến đây, lúc trước nhìn thấy bóng dáng nguồn nhiệt chỉ có ba người, những người khác hẳn là theo thói quen ẩn giấu nguồn nhiệt của thân thể, nhưng cũng không hoàn toàn tiêu trừ hết mùi vị của ta.” Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, giấu diếm nguồn nhiệt là thói quen bản năng của tay săn thú già đời, có thể làm cho kẻ địch không cách nào phân biệt thực lực vốn có của bản thân, về phần khí tức, đối với đám người Phi Nguyệt mà nói, ở chỗ này cũng không có cần thiết tiêu trừ, dù sao từ thời khắc vào thành, Lâm Trường Sinh đã biết tung tích của bọn họ rồi.

“Nếu Phi Nguyệt đã đến đây, Ma Đế khẳng định cũng ở đây, bọn họ quả nhiên liên hiệp rồi.” Đỗ Địch An nhìn mặt đất dưới chân, đột nhiên cảm giác được chấn động rất nhỏ, hắn lập tức nằm sấp tại chỗ nghiêng tai lắng nghe, mặc dù chất liệu của trụ sở dưới đất không thể tầm thường mà so sánh, nhưng vẫn có âm thanh yếu ớt truyền ra, hắn nghe được tiếng đánh nhau và tiếng va chạm kịch liệt, hình như có thứ gì đó đụng vào mái vòm, chấn động đến nổi khiến cho bùn đất mặt đất đều khẽ lay động.

Đỗ Địch An đứng dậy, ánh mắt chớp động, trong lòng chỉ cảm thấy đáng tiếc, nếu như có thể nhìn thấu xuyên qua trụ chất liệu của trụsở dưới đất này để thấy tình huống bên trong, hắn có thể tìm được chính xác thời điểm đi vào rồi.

“Đợi thêm nữa ba mươi giây.” Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng.

Tầng thứ hai của căn cứ ngầm.

Hình chiếu ảo chiếu rọi trên mặt đất, Lâm Trường Sinh mỉm cười, khí thế hiên ngang đứng trước mặt đám người Ma Đế và Chúc Long Chủ, trong mắt hắn chỉ có Ma Đế và Chúc Long Chủ, về phần đám Vương giả còn lại phía sau bọn họ, đều như không khí.

Trên người hắn cũng không nhìn ra chút khí tức khẩn trương giương cung bạt kiếm, khuôn mặt vẫn mỉm cười vui vẻ như cũ, giọng nói phát ra cũng vô cùng ôn hòa, nói: “Ma Đế, Chúc Long Chủ, hiện giờ hàng tỷ người dân Liên bang ở đây đều rơi vào tay các ngươi, những gì cần đạt được cũng đã cho các ngươi đạt được, thật sự còn muốn tiếp tục tranh giành với ta sao?”

Chúc Long Chủ vốn định công kích máy chủ Liên bang phía sau Lâm Trường Sinh, giờ phút này thấy hắn hiện thân lên nói như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Con người thì có ích gì, muốn tạo ra con người, còn thiếu chút người này của ngươi sao? Bây giờ trên đời thứ không đáng giá nhất chính là con người, diệt cỏ phải diệt tận gốc, bọn ta không muốn tranh giành với ngươi, nhưng cũng không muốn giữ ngươi lại để sau này ngươi trả thù bọn ta.”

Lâm Trường Sinh cười nói: “Các ngươi cắt đứt năng lượng của ta, làm cho thành phố này biến thành một thành phố tù đọng, mấy năm sau, ta lấy cái gì mà tranh với các ngươi? Nhưng bây giờ các ngươi muốn triệt để phá hủy ta thì vẫn còn hơi khó khăn, cho dù không thể kéo các ngươi chôn cùng, nhưng ít nhất cũng làm cho các ngươi tổn thương gân cốt, hơn nữa mấy vị phía sau các ngươi, đoán chừng cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.”

Nghe được hắn nói như vậy, Vương giả mình rắn cùng hai vị Vương giả còn lại ở phía sau Ma Đế và Chúc Long Chủ vẻ mặt khẽ thay đổi, trong mắt lóe lên một tia kiêng kỵ, cảnh giác đánh giá bốn phía. Mà sắc Mặt của Phi Nguyệt lại vô cùng lạnh nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên một chút khinh thường, Quang Minh Vương bên cạnh nàng khẽ mỉm cười, dường như vẫn chưa nghe ra được sự uy hiếp trong lời này, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một tư thế, một biểu cảm.

Ma Đế lạnh nhạt nói: “Lần gặp mặt này, coi như là một khắc ghi vào sử sách, ba phương chúng ta dường như chưa bao giờ chân chính tụ họp. Đáng tiếc, lúc gặp nhau cũng là lúc chia tay, ngươi là Thần Thai đời đầu hơn hai trăm năm trước, sống ở thế giới giả tưởng hơn hai trăm năm, chứng kiến hết thảy, xa hơn những gì bọn ta có thể so sánh, cho dù bọn ta có sống thêm một ngàn năm nữa, thì có lẽ cũng không thể nhiều bằng những gì ngươi thấy trong một năm, dùng một cách khác để hình dung, chính là, cảnh giới của ngươi đã đạt tới trình độ của “Thần”, chỉ thiếu một cái thân thể hoàn mỹ, chờ khi nào ngươi tìm được thân thể hoàn mỹ đó, có lẽ trên thế giới này cũng không còn ai là đối thủ của ngươi nữa.”

“Ta nghĩ, kết quả này không phải là những gì chúng ta muốn thấy, vì vậy, đừng để cho chúng ta khó xử.”

Lông mày Lâm Trường Sinh khẽ nhíu lên vài lần, trong lòng nghĩ đến bóng dáng Đỗ Địch An, lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi, không chỉ hận Đỗ Địch An quỷ kế đa đoan, khiến hắn khinh địch dẫn đến việc cướp đoạt thân thể thất bại, còn có cả, Đỗ Địch An đã thỉnh cầu hắn hỗ trợ, đối phương cũng đã đồng ý nhưng bây giờ lại chậm chạp không xuất hiện, hắn thậm chí có thể đoán được ý nghĩ của Đỗ Địch An, muốn hắn chịu thêm một chút khổ sở!