Chương 1590 Thần chiến (2)
Đại Hiền giả
Đôi mắt Phi Nguyệt khẽ chớp, đột nhiên cánh tay run run, hóa thành hai lưỡi loan đao sắc bén, vọt tới chỗ Đỗ Địch An, “Nếu đã không nói thì đi chết đi!”
Đỗ Địch An không nghĩ tới nàng lại đột nhiên tiến công, nhưng mà hắn có sớm có cách đối phó, máu tươi cả người rục rịch, cánh tay của hắn hóa thành hai lưỡi đao Cát Liệt, nghênh chiến với Phi Nguyệt, rầm một tiếng, bốn lưỡi dao sắc bén giao nhau, hai thanh loan đao do cánh tay Phi Nguyệt biến thành lập tức bị chém rách, nhưng không bẻ gãy, cho dù như thế cũng đã làm cho Phi Nguyệt chấn động, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Đỗ Địch An lập tức thừa thắng xông lên truy kích, lồng ngực và bả vai bắn ra mấy lưỡi dao Cát Liệt sắc bén, giống như rắn độc như giòi trong xương theo sát phía sau, đuổi theo Phi Nguyệt.
Trên mặt Phi Nguyệt hiện lên một tia tức giận, bỗng nhiên lỗ chân lông toàn thân phun ra một lượng lớn khói đen, bao phủ toàn thân, khói đen lan tràn bốn phía, tạo thành Lĩnh vực Hắc Ám, mà trong tầm mắt của Đỗ Địch An bóng dáng của Phi Nguyệt cũng nhanh chóng mất đi, mấy lưỡi dao Cát Liệt xen kẽ mà đi, lại nhào vào trong khoảng không.
Ánh mắt Đỗ Địch An buốt giá, lập tức chuyển sang năng lực Thái Dương Thú, trên làn da bên ngoài cơ thể chậm rãi kết ra tinh thể, nhiệt lượng đang được tập hợp nhanh chóng.
“Lâu như vậy không gặp, không ngờ ngươi đã tiến bộ đến trình độ này.” Bỗng nhiên, giọng nói của Phi Nguyện truyền ra từ sau lưng của Đỗ Địch An, lơ lửng bay đến giống như ma quỷ vậy.
Đỗ Địch An không quay đầu lại, tầm mắt của hắn có thể thấy rõ ba trăm sáu mươi độ, không có góc chết, sau lưng vẫn là khói đen, không nhìn thấy bóng dáng của Phi Nguyệt, dường như bóng tối kia chính là thân thể của nàng.
“Nhưng mà, chỉ bằng chút lực lượng này mà muốn giết ta là không thể nào.” Giọng nói của Phi Nguyệt vô cùng thảnh thơi, dường như cũng không vội vàng chiến đấu, cũng không có sát khí lạnh lẽo của lúc trước, đột nhiên nàng nói: “Cho ngươi một cơ hội, ngươi có muốn hợp tác với ta không?”
“Hợp tác?” Đỗ Địch An khẽ giật mình, vội vàng thu lại ý nghĩ, cảnh giác nhìn bốn phía, để tránh phân tâm.
“Đừng lo lắng, ngươi đã ở trong Lĩnh vực Hắc Ám của ta, ta muốn giết ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, đây không phải là cố ý quấy nhiễu tinh thần của ngươi.” Dường như Phi Nguyệt nhìn ra được ý nghĩ của Đỗ Địch An, nàng nhẹ giọng cười nhạo nói.
Ánh mắt Đỗ Địch An thâm sâu, với việc này hắn từ chối cho ý kiến, bỗng nhiên nghĩ đến lời Phi Nguyệt từng nói, trong lòng nàng chỉ có toàn bộ thiên hạ, mục tiêu và khát vọng là trở thành thần linh, thống trị hết thảy sinh mệnh, nhưng mà bây giờ nàng lại khuất phục dưới chân Ma Đế, khả năng cao là không cam lòng, giờ phút này lại tìm hắn đàm phán hợp tác, chắc là trong lòng mang dị tâm, muốn thừa dịp làm phản? Nếu là như vậy, đích thực là có vài phần khả năng.
“Hợp tác thế nào?” Đỗ Địch An hỏi.
Phi Nguyệt phát ra một trận tiếng cười khẽ, nói: “Chắc ngươi đã biết, những người thống trị thế giới này?”
Đỗ Địch An thầm nghĩ quả nhiên, nói: “Ma Đế của Ma quốc, Lâm Trường Sinh của Liên bang, hai vị Long chủ của Đế quốc Hỏa Long, theo ta biết, là bốn người bọn họ phân chia con người bây giờ may mắn còn sống sót.”
Bỗng nhiên, bóng dáng của Phi Nguyệt hiện ra cách Đỗ Địch An mười mét, làn da màu da trắng dị thường, trong bóng đêm như đang phát ra ánh sáng, thấy rõ ràng rành mạch, ngay cả lỗ chân lông trên người cũng sáng bóng có thể thấy rõ ràng, trên mặt nàng lộ ra nụ cười cao ngạo, nói: “Nói đúng một nửa, quốc gia nhân loại, chính xác là do bốn người bọn họ nắm trong tay, còn về Vượn Tuyết phương Bắc và vô tận ma vật Hải dương, cũng chỉ là năm bè bảy mảng, không đáng để lo.”
Lòng Đỗ Địch An khẽ lay động, Vượn Tuyết phương Bắc hắn có từng nghe qua, dường như là xác sống sinh ra ý thức rồi tạo thành quốc gia, mà vô tận ma vật Hải dương kia được xem như là một thế lực mạnh mẽ nhất trên trái đất, nhưng mà diện tích hải dương quá lớn, ma vật Hải dương trú ngụ trong hải dương tranh đấu với nhau, căn bản chẳng để ý đến sinh vật trên đất liền, giống như bọn hắn tranh Vương tranh Đế trên đất liền cũng chẳng để ý đến ma vật trong hải dương.
“Bốn người bọn họ, nói cho cùng, cũng chỉ là người phát ngôn mà thôi.” Phi Nguyệt chậm rãi mở miệng, lại nói ra những điều kinh người, làm cho hô hấp của Đỗ Địch An ngưng lại.
“Ngươi là người của thời đại cũ, đã trải qua thảm họa tận thế đó, hẳn ngươi cũng biết nguyên nhân gốc rễ của thảm họa là gì?” Phi Nguyệt thản nhiên, mỉm cười nói: “Mặc dù cuối cùng nhân loại khởi động kế hoạch tiêu diệt hạt nhân, nhưng Ma Trùng cũng không hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ, hơn nữa lúc đó tộc Ma Trùng hiểu rõ nhân loại hơn ngươi tưởng tượng nhiều, từ lúc kế hoạch hủy diệt bắt đầu, bọn chúng đã sớm biết được.
“Chỉ là, mục tiêu của chúng không đạt được, tham lam do dự, không rút lui kịp thời, dẫn đến đại bộ phận Ma Trùng bị hủy diệt, nhưng mà Đại Hiền giả trong Ma Trùng đã mang theo Ma Trùng còn sống sót rời khỏi Trái đất.”
“Đại Hiền giả?” Đỗ Địch An ngẩn ra.
Phi Nguyệt mỉm cười nói, “Tương đương với lãnh tụ của Ma Trùng, trí giả dẫn dắt Ma Trùng tồn tại.”
“Làm sao ngươi biết được?”
“Bằng không ngươi cho rằng ta lên được Vương giả mà không làm gì cả?” Phi Nguyệt hỏi ngược lại.
Đỗ Địch An đã hiểu, hắn không chất vấn nữa.