← Quay lại trang sách

Chương 1594 Thật thật giả giả

“Ngươi muốn làm gì?” Đỗ Địch An hỏi

Phi Nguyệt coi như hắn đã đồng ý, nói: “Chúng ta hãy giả vờ chiến đấu kịch liệt, tìm kiếm cơ hội, nếu như Lâm Trường Sinh không đấu lại liên thủ của Chúc Long Chủ và Ma Đế, chúng ta sẽ giúp đỡ cho Lâm Trường Sinh, nếu như hắn có thể ngăn trở hai người bọn họ thì chúng ta sẽ tiếp tục ở một bên quan sát, chờ thời khắc cần thiết có thể trợ giúp Lâm Trường Sinh giết chết Chúc Long Chủ hoặc Ma Đế, bất luận trong bọn họ là ai chết đi, nếu người còn lại muốn có được Lâm Trường Sinh thì nhất định phải hợp tác với chúng ta, như vậy quyền chủ động nằm trong tay chúng ta!”

“Mục tiêu của ngươi là Chúc Long Chủ và Ma Đế?” Đỗ Địch An cố tình hỏi: “Không phải là ngươi muốn đối phó với Lâm Trường Sinh sao?”

“Ta muốn có được máy chủ, mục tiêu của bọn họ đều là máy chủ, nếu như trực tiếp giết chết Lâm Trường Sinh, chúng ta nào có năng lực tranh đoạt máy chủ với Ma Đế và Chúc Long Chủ?” Phi Nguyệt tức giận nói.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, trong lòng có chút hiểu với ý nghĩ của Phi Nguyệt, nàng muốn trong Ma Đế và Chúc Long Chủ phải trừ bỏ một người, sau đó thì bức người còn lại đối phó với Lâm Trường Sinh, chờ khi Lâm Trường Sinh bị giết, máy chủ thành vật vô chủ thì đối phó với người còn lại kia!

Nếu như đây là tính toán của Phi Nguyệt, vậy ít nhất cũng nói rõ, nàng có tự tin một mình đối chiến với Ma Đế hoặc là Chúc Long Chủ!

“Ta hiểu rồi, ta sẽ hợp tác với ngươi.” Đỗ Địch An nói.

Phi Nguyệt nở một nụ cười, nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta giả vờ một chút đi, bên ngoài đã bị Lĩnh Vực Hắc Ám của ta bao phủ, những gì nói lúc trước sẽ không bị lộ ra, bọn họ cũng không thể nào cảm nhận được, nhưng lâu như vậy mà không có động tĩnh sẽ dễ làm cho người ta nghi ngờ.”

Nói xong, nàng chủ động lao vào Đỗ Địch An vung chưởng giết tới.

Đỗ Địch An đã sớm cảm nhận được sự bất phàm của Lĩnh Vực Hắc Ám, thấy nàng không thi triển ma thân, cứ như vậy mà nhẹ nhàng tấn công tới, hắn lập tức lui về phía sau, cũng đồng thời không thi triển ma thân, nhưng lỗ chân lông toàn thân căng thẳng, vận sức chờ phát động, không dám khinh địch, ai cũng không biết nàng có thể hay không đã sớm nhìn ra thể chất của hắn không giống với Vương giả bình thường, biết muốn giết chết hắn không hề đơn giản, cho nên nói ra một phen lớn như vậy làm hắn cho lơ là bất cẩn.

Phi Nguyệt nhìn được trong mắt Đỗ Địch An một tia rất cẩn thận, trong lòng âm thầm cảm khái, lúc trước khi lật xem ký ức của Đỗ Địch An, nàng đã biết người đàn ông này cẩn thận như mèo, tâm tư tinh tế mà đa nghi, bây giờ điểm này vẫn không hề thay đổi.

Rất nhanh, bàn tay Phi Nguyệt đánh lên trán Đỗ Địch An, Đỗ Địch An giơ tay ngăn cản, cảm giác được một lực đẩy mềm mại nhưng chầm chậm truyền đến mười phần lực, thân thể mượn thế bay về phía sau, đụng vào vách tường kim loại của tầng thứ nhất căn cứ.

Đỗ Địch An vỗ tay một cái, chủ động tấn công về phía Phi Nguyệt, chờ đến gần trước mặt nàng, bỗng nhiên thu hồi lực công kích, âm thầm phòng ngự, đồng thời thấp giọng hỏi: “Làm sao ngươi dùng được Lĩnh Vực Hắc Ám, đây là năng lực của Borrow cha ngươi, phải không?”

Sắc mặt Phi Nguyệt khẽ biến đổi, cắn răng nói: “Đây là việc của ta, ngươi hỏi ít thôi!”

“Rốt cuộc bây giờ ngươi là Phi Nguyệt hay là Borrow?” Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào nàng.

“Không liên quan gì đến ngươi!” Phi Nguyệt khẽ quát một tiếng, cánh tay chợt hóa thành một lưỡi liềm thật lớn, chém về phía Đỗ Địch An.

Cánh tay Đỗ Địch An trong nháy mắt hóa đá, ngăn trở lưỡi liềm thật lớn kia, tay bị chém sâu mấy tấc, gọt xuống một ít đá vụn, hắn mượn lực lui ra sau, nhíu mày nói: “Đừng có đi quá xa!”

Phi Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cánh tay lưỡi liềm hóa khôi phục về nguyên dạng, hỏi: “Sao ngươi lại trở thành trợ thủ cho Lâm Trường Sinh, vấn đề thân thể của ngươi là do hắn giải quyết sao?”

“Nó cũng không liên quan gì đến ngươi.” Đỗ Địch An cũng từ chối giống như vậy.

Sắc mặt Phi Nguyệt trầm xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, lạnh nhạt nói: “Không nói thì thôi, diễn tốt một chút, đừng để cho bọn họ nhìn thấu chúng ra.”

“Như ý muốn của ngươi!” Trên vai Đỗ Địch An bắn ra Cát Liệt, đâm mạnh về phía Phi Nguyệt.

Mắt Phi Nguyệt chợt lóe lên một tia sáng, vô số kỵ sĩ hắc ám từ trong sương mù xung quanh đột nhiên xuất hiện, giơ tấm khiên lên, ngăn cản ở phía trước Cát Liệt, nhưng sương mù này hình thành những tấm khiên màu đen giống như giấy, bị Cát Liệt dễ dàng xuyên thủng, đột nhiên nàng giơ tay bắn ra vô số tơ trắng, hình thành tấm khiên hình sợi ngăn cản ở phía trước, Cát Liệt đâm vào trong đó, lập tức cảm thấy một lực dính nặng nề.

Sắc mặt Đỗ Địch An khẽ biến, nhanh chóng thu hồi Cát Liệt, để tránh Cát Liệt bị lún quá sâu, phải chặt đứt đao để bảo toàn chính mình.

“Năng lực của kẻ Cát Liệt đã được ngươi phát huy đến cực hạn.” Phi Nguyệt khẽ cười nói.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng không kém cạnh.” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm nghiêm nghị, lưỡi đao Cát Liệt của hắn không có gì là không thể phá, hiếm có thứ có thể ngăn cản được, nhưng tấm khiên tơ trắng vừa rồi của Phi Nguyệt lại có thể ngăn cản Cát Liệt, một khi đâm sâu, ngược lại sẽ bị dính, giống như chân lún bùn sâu, khó có thể tự kiềm chế, nếu như nói lưỡi dao Cát Liệt của hắn là chí cương chí mãnh, như vậy tấm khiên tơ trắng chính là vật chí nhu.