← Quay lại trang sách

Chương 1605 Cực tốc tiến hóa

Sau khi cơn khiếp sợ qua đi, trong mắt Quang Minh Vương hiện lên một tia đố kỵ cùng với sát ý, nhưng rất nhanh đã che dấu đi, chỉ là lực công kích trong tay nhanh chóng tăng cường gấp mấy lần, mật độ chùm tia bắn ra không phải là thứ trước đó có thể so sánh, nhanh mà sắc bén, dễ dàng bắn xuyên qua Cát Liệt của Đỗ Địch An, trực tiếp xuyên vào trong cơ thể hắn.

Đỗ Địch An vừa định dùng sương đen đọ sức với Lĩnh Vực của Phi Nguyệt, bỗng nhiên bị Quang Minh Vương cắt đứt, sát ý trong mắt hắn sôi trào lên, lạnh lùng nhìn lướt qua Quang Minh Vương một cái, hàm nghĩa cảnh cáo trong mắt vô cùng rõ ràng.

Quang Minh Vương tựa hồ nhìn không hiểu, vẻ mặt hờ hững, ánh sáng trên mu bàn tay lóe lên không ngừng.

Đỗ Địch An bị từng chùm sáng đánh thủng thân thể, đau đớn từ khắp nơi trong cơ thể truyền ra, bao gồm cả nơi trái tim cũng bị đánh thủng, nhưng sau khi chùm sáng vào trái tim liền biến mất không thấy nữa, dường như đã bị tiêu hóa hết, nhưng mà chùm sáng ở các vị khác trên thân thể lại vỡ ra, máu thịt nổ tung, toàn thân máu huyết tuôn ra, trông cực kỳ chật vật.

Đỗ Địch An vừa định đối phó với sát chiêu của Phi Nguyệt, lại bị Quang Minh Vương bức đến cả người khó chịu, tức giận trong lòng hắn gần như muốn tràn cả ra khỏi lồng ngực, nổi giận gầm một tiếng, hận không thể vứt bỏ Phi Nguyệt mà nhào về phía của Quang Minh Vương.

Nhưng hắn biết, một khi mình kéo dài khoảng cách với Phi Nguyệt, lập tức bị bao vây tứ phía, Phi Nguyệt nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội mà đuổi giết hắn.

“Chờ ta giết xong nàng, sẽ đến lượt ngươi!” Đỗ Địch An gắt gao nhìn chằm chằm Quang Minh Vương, bỗng nhiên trên thân thể hiện ra từng mảnh tinh thể, khi chùm sáng của Quang Minh Vương lần nữa bắn tới, đánh trúng tinh thể lại chợt bắn ngược ra, nhưng mà không phải là bắn ngược thẳng tắp, mà là nghiêng về phía bên kia, suýt nữa đánh trúng Ma Đế bên cạnh.

Quang Minh Vương không nghĩ tới Đỗ Địch An lại dùng cách như vậy để chống lại công kích của hắn, không khỏi nhướng mày, động tác trong tay chậm lại, nếu muốn tiếp tục tạo thành thương tổn cho Đỗ Địch An, hắn chỉ có cận chiến, hoặc là dùng ra bản lĩnh thật sự, nhưng hắn không muốn bại lộ quá sớm.

Suy nghĩ nhiều lần, vẫn là nên nhịn xuống, làm chậm tốc độ bắn, tranh thủ thời gian thỉnh thoảng bắn về phía nhãn cầu và cổ họng của Đỗ Địch An.

Ở trên trán Đỗ Địch An lại tạo ra một con mắt khác, tầm nhìn lại càng thêm rõ ràng, con mắt này chuyên dùng để nhìn chằm chằm vào Quang Minh Vương, nhãn cầu nhìn thấu vào trong thân thể và cánh tay của hắn, khi nhìn thấu vào trong não của hắn, Đỗ Địch An thấy một con Cực Băng Hàn Trùng toàn thân đầy lông xù, nó có rất nhiều lông tơ ngắn màu trắng chiếm cứ trong mô mềm bộ não của hắn, Cực Băng Hàn Trùng này so với Cực Băng Hàn Trùng mà hắn đã thấy trước đó có sự khác biệt rất rõ ràng, hơn nữa nó còn có một con ngươi to màu vàng rất bắt mắt.

Hắn không rảnh để tự hỏi nguyên nhân con Cực Băng Hàn Trùng này đặc biệt, chỉ nhớ kỹ đây là nhược điểm của Quang Minh Vương. Đây cũng là sự khác biệt giữa Vương giả và Thần Thai bọn hắn, Thần Thai không dựa vào Ma Trùng, bởi vậy không có nhược điểm, mà một khi Ma Trùng trong cơ thể Vương giả bị xóa sạch, thì bọn họ sẽ bị phế bỏ, hoặc là chết đi.

Lúc này, Phi Nguyệt ở phía trước Đỗ Địch An, nàng thấy hắn học được Lĩnh Vực Nuốt Chửng của mình thì lập tức cấu tạo Lĩnh Vực chuyển biến lần nữa, trà trộn thêm độc tố vào trong sương đen, làm cho sương đen của Đỗ Địch An không cách nào đồng hóa, cứ như vậy, dựa vào lực lượng bản thân nàng, có thể cắn nuốt ngược lại đám sương đen do Đỗ Địch An ma hóa ra, ngược lại biến thành thuốc bổ của mình.

Tất cả những biến hóa này trong mắt Đỗ Địch An vô cùng rõ ràng, khi nhìn thấy sương đen của lại Phi Nguyệt lần nữa xảy ra biến hóa, Đỗ Địch An lập tức đoán được suy nghĩ của nàng, nhưng giờ phút này hắn đã không kịp tiếp tục biến hóa cấu tạo, dù sao một cái là cấu tạo tự chủ, một là mô phỏng theo, thì vĩnh viễn đều sẽ chậm một nhịp, hơn nữa giờ phút này sương đen của Phi Nguyệt đã bao phủ lại, tiếp xúc trong nháy mắt.

“Lửa!”

Đỗ Địch An gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên sương đen biến thành sương máu đỏ thẫm, lập tức bốc cháy hừng hực, giống như một quả cầu lửa khổng lồ, va chạm với sương đen của Phi Nguyệt, lập tức nhìn thấy sương đen của Phi Nguyệt nhanh chóng co rút lại, bị ngọn lửa sương màu máu của hắn đụng đến bại lụi liên tục, nhiệt độ nóng rực trong sương máu sinh ra tác dụng áp chế với sương đen của Phi Nguyệt, tuy rằng bên trong sương của nàng có lẫn độc tố, nhưng ở trước nhiệt độ cao, tất cả đều bị thiêu thành tro tàn.

Sắc mặt Phi Nguyệt khẽ biến đổi, ý nghĩ nhanh chóng chuyển động, cấu tạo ra hàn băng bên trong sương đen, tản ra khí lạnh nồng đậm, chống lại ngọn lửa sương máu của Đỗ Địch An, nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện, nhiệt độ trong sương máu của Đỗ Địch An cực kỳ khủng khiếp, hàn băng do nàng cấu tạo ra hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được, trừ khi nàng thi triển toàn lực, giảm nhiệt độ của hàn băng đến âm hai trăm độ trở xuống, mới có thể áp chế ngọn lửa sương máu của Đỗ Địch An.

“Hắn hiểu rõ cấu tạo ngọn lửa còn sâu hơn những gì ta nắm giữ!” Phi Nguyệt rất nhanh ý thức được điểm này, lúc này, nàng nhanh chóng co rút sương đen lại, không có lấy cứng đối cứng với Đỗ Địch An, mặc dù hắn không tiếp tục mô phỏng cấu tạo sương đen của nàng, nhưng có thêm cấu tạo ngọn lửa, lực phá hoại đã vượt qua nàng, đây vốn là năng lực sở trường của nàng, vậy mà ở trên phương diện này lại bị Đỗ Địch An đánh bại!

Nghĩ đến Đỗ Địch An từng là con cừu non dưới dao phẫu thuật của mình, bây lại có thể đánh bại mình ở Lĩnh Vực mà mình am hiểu, nàng cảm thấy một cơn nhục nhã và tức giận, trong lòng vừa hận vừa tức với Đỗ Địch An, còn có cả sát ý mãnh liệt!