Chương 1627 “Hắn”
Bóng tối, phỏng, xé rách, ấm áp…
“Hắn” mê mang tỉnh lại, “Nhìn thấy” thế giới chung quanh là một mảnh đỏ như máu, đây là màu sắc nhân gian mà ánh sáng phản chiếu vào trong mắt, màu sắc này khiến hắn “Hắn” hiện ra ý nghĩ đầu tiên theo bản năng:
Ta không chết?
Sau đó “Hắn” lại hiện ra ý nghĩ thứ hai: Đây là đâu?
“Hắn” thử đánh giá thế giới, chỉ thấy từng quả cầu khổng lồ đỏ như máu tràn ngập ở xung quanh, giống như hành tinh trong vũ trụ, nhiều đến nỗi đếm không xuể, tròn trịa đẹp đẽ.
“Hắn” bị cảnh đẹp này hấp dẫn, “Nhìn chăm chú” một hồi lâu, rồi bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề thứ ba: Sao ta lại ở chỗ này?
Sau vấn đề này, “Hắn” lại lập tức nảy ra một nghi vấn mới: Ta… Là ai?
“Hắn” càng nghĩ càng nóng nảy, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, “Hắn” có thể cảm nhận được bản thân đã từng tồn tại, là một thân thể độc lập, một tồn tại có tên gọi, nhưng bây giờ khi “Hắn” suy nghĩ về tên, chủng loại, thân phận của mình, thì lại phát hiện bản thân không nhớ gì hết, chỉ có một ít đoạn ngắn như u linh lóe ngang qua, rất khó để bắt giữ.
Dường như là một chuyện nào đó đã tập mãi thành thói quen, cứ như vậy bị quên lãng.
“Hắn” dùng hết sức lực toàn thân để suy tư, lập tức cảm giác thế giới tinh cầu màu máu xung quanh nổi lên sóng gió mãnh liệt, giống như là vũ trụ rung chuyển, vô số tinh cầu màu máu đang rung động, kéo theo là từng đợt cơn đau xé rách.
Cơn đau này càng ngày càng cường liệt, giống như bị xé rách hoàn toàn.
“Hắn” cảm giác “Tầm mắt” tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, “Hắn” lại tỉnh dậy một lần nữa, sau khi tỉnh lại vẫn nhìn thấy thế giới tinh cầu màu máu quen thuộc, sau khi hắn ngẩn ra mấy giây, mới từ từ nhớ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê, đồng thời trong đầu hiện ra một ít đoạn ngắn lướt ngang qua, “Hắn” nhìn tin tức bên trong những đoạn ngắn này, đột nhiên bừng tỉnh, hắn đã biết thân phận thật sự của bản thân, nhưng không đợi “Hắn” vui mừng, cơn đau xé rách lại xuất hiện lần nữa, tiếp tục hôn mê.
Sau một hồi, “Hắn” lại tỉnh dậy lần nữa, nhìn thấy thế giới màu máu trước mắt, sau đó hiện ra ý nghĩ đầu tiên theo bản năng: Ta không chết?
Sau đó lại sinh ra nghi vấn: Đây là đâu?
Sau đó “Hắn” đánh giá thế giới màu đỏ tươi này, qua một hồi lâu lại nghĩ đến một nghi vấn mới: Ta là ai?
Khi thế giới màu máu rung chuyển, không biết đây là lần rung động lần thứ mấy, “Hắn” lại hôn mê một lần nữa, sau đó lại mơ màng tỉnh lại.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy không biết ba nhiêu lần, cho đến lần cuối cùng tỉnh lại, khi hắn thấy được vô số gương mặt quen thuộc trong đoạn ngắn nhanh chóng hiện ra, cũng thấy được một bóng hình xinh đẹp điêu khắc ở chỗ sâu nhất trong ký ức, cuối cùng hắn cũng đã biết tên của mình, lúc này thế giới màu máu không còn rung chuyển nữa, dường như nơi đây đã trở nên yên tĩnh, kéo dài một hồi lâu.
Lâu đến nỗi hắn đã khâu lại vô số mảnh nhỏ ký ức một cách trọn vẹn, trong khi đang đọc ký ức, hắn cũng đọc luôn mảnh nhỏ không quan trọng trong trí nhớ, biết bản thân đã liên tục hôn mê trong thế giới màu máu này, lại liên tục thức tỉnh, đa số các lần tỉnh lại hắn đều quên mất bản thân là ai, không hiểu cái gì hết, giống như một trẻ con mới sinh ra, nhưng cũng có một số ít lần lúc hắn mới tỉnh lại đã biết được thân phận của mình, chỉ là mỗi lần sau khi tỉnh dậy, hắn còn chưa kịp suy tư tình cảnh trước mắt thì thế giới xung quanh đã rung chuyển, xé rách hắn đến mức hôn mê.
Dường như thế giới màu máu này cực kỳ không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể dao động.
Nhưng lúc này lại ổn định rất lâu, rất lâu.
Sau khi hắn tìm lại ký ức của mình, thì thử rời khỏi nơi này, nhưng phát hiện ý thức của mình hoàn toàn không cảm nhận được thân thể, giống như một sợi hồn phách phập phồng trên không trung, cũng không cảm nhận được bất cứ vật chất nào, chỉ cảm nhận được cơn đau mỗi khi rung chuyển mà thôi.
Hắn thử rất nhiều cách, nhưng không có cách nào là ngoại lệ, tất cả đều vô dụng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thế giới màu máu đã hình thành thì không thay đổi ở trước mắt, yên lặng chờ đợi đợt rung chuyển tiếp theo và cơn đau xé rách.
Có lẽ, đây là địa ngục sau khi chết?
Không có mười tám tầng địa ngục, không có ác quỷ, chỉ là ở trong một thế giới buồn tẻ, vĩnh viễn chờ đợi, liên tục tỉnh lại và hôn mê.
Cô quạnh còn đáng sợ hơn cô độc rất nhiều, cô độc là một loại tâm thái, người cô độc vẫn có thể sống một cách thú vị, nhưng cô quạnh lại là sự chết lặng.
Vừa không chết, vừa không già, có lẽ loại không thể chết được, không thể động, không thể làm gì, không hề tiến bộ này mới là đáng sợ nhất, khó sống nhất.
Thế giới màu máu giống như bị đông cứng, ổn định đến nỗi không hề dao động, trong một mảnh cô đơn buồn tẻ, tất cả suy nghĩ đã xoay chuyển xong, tất cả kiên nhẫn cũng hao hết, thậm chí hắn còn mong chờ rung chuyển xuất hiện, ít nhất cũng còn có thể cảm nhận được cơn đau xé rách, còn có thể có trải nghiệm không giống nhau.
Loại cô quạnh này chẳng những không khiến hắn hiểu được ý nghĩa mới của “Sinh mệnh”, ngược lại còn tràn ngập khát vọng vô hạn đối với “Sinh mệnh”!
Nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn sẽ tình nguyện lên kế hoạch càng chu đáo chặt chẽ, càng kỹ lưỡng và tỉ mỉ, càng ngang tàng, càng đê tiện hơn, để đảm bảo mạng sống của mình!