← Quay lại trang sách

Chương 1638 Mẹ Đỗ (2)

Trên đời này thứ khiến con người tổn thương nhất không phải loại vũ khí là dao, mà lời nói mới chính là dao.

Tuy có sợ hãi, nhưng Hoang Thần cũng không trốn tránh, ngược lại nó giống như một đứa trẻ đáng thương, trong hốc mắt đỏ đậm lại nổi lên nước mắt trong suốt.

Đỗ Địch An muốn nhẹ giọng an ủi, lại nghĩ đến nó không nghe hiểu lời mình nói, hắn lập tức thẩm thấu thể tiếp xúc vào trán của nó, lặng yên không một tiếng động giống như đỉa hút máu, không hề đau đớn, sau đó hắn đã nhận thấy được cảm xúc sợ hãi và ủy khuất đang vọt tới.

Hắn thử giao tiếp, an ủi quái vật này.

Dường như cảm nhận được ý nghĩ mềm nhẹ an ủi từ nó, làn nước trong mắt Hoang Thần nhanh chóng khô lại, lại tiếp tục vui vẻ cười toét miệng, đồng thời trong ý nghĩ cũng truyền qua rất nhiều tin tức, giống như vô số lời nói.

“Mẹ?”

“Muốn ăn cái gì?”

Đỗ Địch An kinh ngạc trước sự cảm động và nhớ nhung mà nó truyền đến, tuy rằng liên kết tâm linh không phải là dùng ngôn ngữ để nói chuyện, nhưng việc cảm nhận suy nghĩ của nhau còn rõ ràng hơn nhiều so với diễn đạt bằng lời, con Hoang Thần lại xem hắn trở thành mẹ của nó sao?

Chẳng lẽ là bởi vì nó hình thành trong tim của mình, cũng hấp thu gen của mình, cho nên mới suy nghĩ như vậy?

Đỗ Địch An nghĩ đến một ít dã thú và ma vật, đại đa số chúng nó đều dùng khí vị hoặc là âm thanh vân vân để nhận biết con cái, mà không phải là dựa vào mắt, có lẽ Hoang Thần này cũng giống như vậy.

Chỉ là, hắn không ngờ một sinh mệnh khủng bố đến tột cùng như vậy, lại không phải sinh vật máu lạnh, phải biết rằng, đại đa số ma vật đều có thói quen ăn con nối dõi, có loại còn ăn luôn ma vật giao phối với mình. Dựa vào sức mạnh của Hoang Thần này, hoàn toàn không cần người “Mẹ” như hắn chăm sóc, thậm chí có thể xem hắn thành đồ ăn mà ăn luôn cũng được, nhưng nó không hề làm vậy, mà còn ý lại hắn.

“Dựa trên thủ đoạn trêu chọc Lâm Trường Sinh của nó, vậy thì chắc chắn nó có thiên tính thông minh gian giảo, nó hoàn toàn có thể ăn ta, trở thành sự tồn tại mãnh nhất thế gian này!” Đỗ Địch An nhìn Hoang Thần nhếch miệng lộ ra hàm răng hung bạo cười quái dị, ánh mắt hơi lập loè: “Nhưng nó lại tùy ý để ta đến gần, thậm chí lúc đau đớn nó cũng không phản kháng, nếu ta xuất phát từ ác ý, thì hoàn toàn có thể dùng thực lực như vậy để giết chết nó!”

“Chắc là nó cũng biết điểm này, nhưng lại vẫn đối xử với ta như vậy, là bởi vì tin rằng ta sẽ không hại nó sao?”

“Một con quái vật lại bị tình cảm nhân loại ràng buộc, tự đặt bản thân vào trong nguy hiểm…”

“Oa oa?”

Hoang Thần nghiêng đầu kêu một tiếng, từ phần gáy chia ra mấy mạch máu khủng bố giống như thể tiếp xúc, nhẹ nhàng mềm như bông chạm vào Đỗ Địch An, tràn ngập lưu luyến cọ xát cánh tay hắn.

Đỗ Địch An bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, nhìn thấy hành động này của nó, trong đầu cũng có một tia tình cảm phức tạp, nhưng rất nhanh đã bị hắn khắc chế, mặc kệ là như thế nào, tình huống này của Hoang Thần cũng là chuyện tốt đối với hắn, nếu có thể lợi dụng sự trợ giúp này thật tốt, hắn sẽ san bằng Đế quốc, thống trị Liên bang dễ như trở bàn tay!

Ngay sau đó trong lòng hắn đã có suy tính, dùng tâm linh cảm ứng truyền lại vài câu an ủi, rồi thử giao tiếp kêu nó hạ xuống mặt đất.

Hoang Thần cũng truyền lại cảm xúc nhớ nhung, cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, lập tức hạ xuống mặt đất.

Đỗ Địch An lại thử kêu nó đập nát quả cầu khổng lồ phía trước, Hoang Thần không nói hai lời lập tức ma hóa ra một lưỡi dao sắc bén thật lớn, đột nhiên dựng thẳng lên đập xuống, chém nát quả cầu khổng lồ này, sau đó truyền cảm xúc làm nũng về phía Đỗ Địch An, giống như là đang muốn được khen, đồng thời vẻ đói khát, biểu cảm dữ tợn kia ở trong mắt Đỗ Địch An cũng trở nên vô cùng đáng thương.

“Quả nhiên rất nghe lời.” Trong lòng Đỗ Địch An thầm nghĩ, ngay sau đó truyền ý nghĩ kêu nó hấp thụ vật chất dưới mặt đất để bù lại sự đói khát.

Hoang Thần truyền đến cảm xúc ủy khuất và một chút khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn xỏ cánh tay xuyên qua mặt đất ở dưới chân, rất nhanh độ cao xung quanh mặt đất giảm xuống một diện tích lớn so với mặt biển, Đỗ Địch An cảm giác có một nguồn năng lượng chảy vào trong thân thể của mình rất rõ ràng, khiến hắn có cảm giác máu trong người đang sôi trào, tinh lực tràn đầy, giống như người đói khát bỗng nhiên được ăn no vậy, có sức lực dùng mãi không hết, thoải mái cả người!

“Năng lượng mà nó hấp thụ cũng sẽ truyền vào cơ thể của ta sao?” Trong lòng Đỗ Địch An giật mình, nhưng bề ngoài lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhanh chóng nhấp nháy.

Đúng lúc này, đột nhiên có một điềm báo nguy hiểm ập tới.

Đỗ Địch An không khỏi ngẩng đầu nhìn về khiến mình có cảm giác lạnh lẽo, ngay sau đó đồng tử của hắn hơi ro rút lại.

Còn Hoang Thần ở bên cạnh đang vui vẻ hấp thụ vật chất trong đất cũng cùng lúc ngẩng đầu nhìn qua đó, lập tức thu lại khuôn miệng mở rộng lộ ra hàm răng hung bạo, biểu cảm biến hóa rõ rệt, trở nên vô cùng dữ tợn, trong ánh mắt đỏ đậm tràn đầy sự tức giận!

“Đạn hạt nhân!” Đỗ Địch An nhìn về phía chân trời cực mỏng, khi thấy có mười mấy điểm đen xé gió bay qua đây, hắn đã nhận ra thứ đó ngay lập tức, sau đó phản ứng lại, vội vàng truyền ý nghĩ cho Hoang Thần để nó tránh né.