← Quay lại trang sách

Chương 1648 Thần và thần (2)

Tuy rằng Lâm Trường Sinh có trí tuệ gần với thần, nhưng thân thể của hắn lại không theo kịp năng lực quá thâm ảo, cho dù biết được cấu tạo nhưng vẫn lực bất tòng tâm, giống như người chưa từng luyện xoạc chân lại mạnh mẽ xoạc chân vậy, mà thân thể của thiếu nữ Hoang Thần lại có tính mềm dẻo cực cao, cho dù là động tác khó cỡ nào cũng có thể hoàn thành, chỉ cần thể hiện tư thế trước mặt nàng, thì nàng sẽ học được ngay lập tức giống như trông bầu vẽ gáo.

Cấu tạo trên thân thể của Phi Nguyệt và Ma Đế gần giống với thân thể của thiếu nữ Hoang Thần, cũng giống với tố chất thân thể ban đầu của Đỗ Địch An, đều thuộc về cấp bậc bán Thần, nếu có thêm tri thức của Lâm Trường Sinh, thì cũng có thể gắng gượng phát huy sức chiến dấu gần bằng thần, đủ để hạ gục tất cả Vương giả trong nháy mắt!

Còn về phần thần chân chính.

Ở trong mắt Ma Trùng Hiền giả, Lâm Trường Sinh và đám người Ma Đế, đó chỉ là sự tồn tại bọn họ đang theo đuổi, chưa bao giờ có được, là một loại hình thái cuối cùng mà sinh mệnh có thể đạt tới trên lý thuyết!

Cho dù trên lý luận khoa học của nhân loại là có thể ra khỏi hệ mặt trời, thăm dò vũ trụ, thuộc địa hóa các tinh cầu, nhưng kể từ khi lý luận này ra đời đến nhiều năm sau, thì nhân loại mới ra khỏi cửa nhà bước lên mặt trăng, còn về việc thuộc địa hóa và bước ra khỏi hệ mặt trời, càng là xa xôi không thể với tới, đây là vấn đề của nhiều năm sau.

Cho nên, thần chân chính là sự tồn tại hư vô mờ mịt, ở dưới điểm này, việc dựa vào cơ thể thần nhân tạo từ Ma Đế và Phi Nguyệt và tri thức uyên bác của Lâm Trường Sinh, để phát huy ra sức mạnh vượt qua Vương giả, thì cũng có thể định nghĩa là “Thần”!

Đỗ Địch An sắp xếp lại ký ức của Lâm Trường Sinh trong đầu mình, lượng thông tin bên trong cực kỳ lớn, hơn gấp trăm nghìn lần so với người bình thường, cho dù là lượng ký ức của Phi Nguyệt nhìn thấy trong cơ thể thiếu nữ Hoang Thần lúc trước, cũng không bằng 1% ký ức của Lâm Trường Sinh! Phải biết rằng, tuy trong trí nhớ của Phi Nguyệt cũng có rất nhiều ký ức thôi miên vô dụng do Borrow bịa ra, nhưng khi gặp Lâm Trường Sinh cũng phải gọi là sư phụ.

Mặc dù Lâm Trường Sinh đã sống hơn hai trăm năm, nếu chỉ tính từ tuổi, thì lượng ký ức chỉ hơn gấp đôi người bình thường mà thôi, nhưng hắn đã sống trong thế giới ảo hơn hai trăm năm, mỗi ngày trôi qua đều muôn màu muôn vẻ, hắn có thể xem bất kỳ chuyện gì tại một nơi nào đó trong Liên bang thông qua thế giới ảo, tất cả thông tin về sự kiện lớn hoặc việc riêng tư của một nhân vật quyền quý nào đó, hay là các giao dịch dơ bẩn trong thế giới ngầm đều bị hắn nhìn thấy hết.

Đối với một người bình thường, hầu hết các ngày trong cuộc sống đều đơn điệu và lặp đi lặp lại, dậy ăn cơm, hoàn thành công việc hằng ngày và nghỉ ngơi sau khi tan sở, giống như người máy chạy dây cót vậy, vô cùng buồn tẻ.

Nhưng đối với Lâm Trường Sinh thì mỗi một ngày đều khác nhau, mỗi khoảnh khắc đều có thể nhìn thấy những chuyện thú vị, gặp phải vấn đề, mượn trí não hỗ trợ, mỗi một giây đều suy nghĩ ra hàng trăm loại ý tưởng, cho dù là ý tưởng vô dụng ở bên trong đã bị hắn vứt bỏ, nhưng khi Đỗ Địch An đọc ký ức trong não của hắn lại lật ra tất cả, hơn nữa chúng còn nằm rải rác và cần phải sắp xếp từ từ.

Trong nháy mắt, năm ngày đã trôi qua.

Cuối cùng Đỗ Địch An cũng đọc hết ký ức của Lâm Trường Sinh, biết đối phương là người như thế nào từ góc độ tổng thể, thậm chí trong nháy mắt, hắn đã tự coi mình là Lâm Trường Sinh.

Nhưng vì đề phòng Lâm Trường Sinh cũng dùng hành động xảo trá giống như Borrow, hắn đã chuẩn bị chiêu dự phòng trước cho bản thân, rất nhanh đã tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy những chuyện Lâm Trường Sinh trải qua giống như gió thoảng mây bay, không đọng lại cảm xúc khắc sâu như vậy nữa.

“Trăng máu sắp đến, Ma Trùng sẽ lại xuất hiện …” Đỗ Địch An hơi híp mắt, nhìn lên trời cao.

Lúc này là buổi trưa vào ban ngày, làn tuyết giống như lông ngỗng rơi xuống dưới, trên bông tuyết bị bụi hạt nhân dính vào, tuy rằng thành máy chủ cách nơi này khá xa, nhưng sức ảnh hưởng từ vụ nổ hạt nhân vẫn lan tràn qua hơn phân nửa môi trường ở Liên bang, tại đây đã có trận tuyết lớn rơi liên tục mấy ngày liền, bông tuyết chứa bức xạ hạt nhân có ảnh hưởng rất lớn đối với trẻ sơ sinh và phụ nữ có thai, trong một năm này Liên bang có mấy trăm vạn trẻ mới sinh, hơn phân nửa trong số đó đều bị dị dạng.

Cho dù là ban ngày ban mặt, thị giác siêu mạnh của Đỗ Địch An vẫn có thể nhìn thấy một vòng ánh trăng màu xám bạc ở phía chân trời, ai có thể nghĩ đến, ánh trăng đã chiếu rọi trái đất qua vô số năm này, lại là nguồn gốc của cơn ác mộng đối với những sinh mệnh trên trái đất?

Lâm Trường Sinh đã sớm chuẩn bị cho đợt tráng máu từ mười mấy năm trước, đây là kiếp nạn Lâm Trường Sinh sợ hãi nhất, mỗi khi ánh trăng biến thành màu đỏ ửng, thì hung thủ đã từng khiến nhân loại hầu như tuyệt chủng, tộc Ma Trùng sẽ lại đến trái đất một lần nữa, mà điểm đến của chúng nó chính là Liên bang!

Nếu Lâm Trường Sinh là vật thí nghiệm của Ma Trùng, vậy toàn bộ Liên bang này sẽ là lồng ấp của Ma Trùng!

Hàng tỉ con dân ở Liên bang cũng không phải là tài sản riêng của Lâm Trường Sinh, mà là tài sản riêng của ma vật!

Ma Trùng mới là người thống trị Liên bang chân chính!