Chương 1690 Hỏa Long quy thuận
“Helisha?” Đỗ Địch An giật mình, chăm chú nhìn, lại phát hiện cũng không phải là Helisha, tuy rằng bộ dạng có bảy tám phần tương tự, nhưng mùi hoàn toàn khác nhau, trong cơ thể cũng không hề có sức mạnh huyết mạch của Thú ma Long tộc.
“Đây là người các ngươi tìm à?” Đỗ Địch An trực tiếp hỏi, tâm mong đợi sục sôi đã trở nên nguội lạnh, trong âm thanh cũng có chứa vài phần sát ý lành lạnh.
Vài người Mạo Hiểm bị đôi mắt uy nghiêm dày đặc của Đỗ Địch An nhìn, chỉ cảm thấy khắp nơi phát lạnh, ngăn không được mà run rẩy, một người trong đó kiên trì nói: “Hồi, hồi bẩm Đại Đế, đây là người trong bức tranh chúng ta tìm được…”
“Cứt chó!” Đỗ Địch An rống giận, vung tay lên, phát ra sức mạnh điên cuồng mạnh mẽ chấn động, mấy người trong đại điện lập tức hóa thành bột mịn, cái gì cũng không để lại, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa phát ra, thậm chí còn chưa phản ứng lại kịp.
Giết chết mấy người, Đỗ Địch An giơ tay chưởng một cái, đập chết xác sống vô ý thức đang khàn giọng rống trong lồng kim loại, kể cả cái lồng cũng đập bẹp.
Neuss và Macon bên cạnh nhìn thấy thì giật mình, không nghĩ tới Đỗ Địch An sẽ nổi giận như thế, cực ít khi bọn họ thấy Đỗ Địch An nổi nóng lớn như vậy, cho dù gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, cũng chưa từng phẫn nộ và không khống chế được cảm xúc như vậy, lại càng sẽ không dễ dàng ra tay giết người, tuy rằng số người chết dưới tay Đỗ Địch An nhiều không đếm được, nhưng nguyên tắc giết người của Đỗ Địch An đa số đều có mục đích, có lợi ích với chính mình, mà không lạm sát kẻ vô tội.
Cơn giận còn sót lại của Đỗ Địch An còn chưa tiêu, quát về phía hai người: “Thông báo xuống dưới, lại có người không cảnh giác cao độ, đem loại rác rưởi này đến đây lãnh thưởng, tất cả lăng trì!”
Neuss sợ tới mức nhảy dựng, không nghĩ tới Đỗ Địch An tức giận lại có thể sẽ lan đến trên người bọn họ, trong lòng vừa sợ vừa nghi, ẩn ẩn cảm giác Đỗ Địch An hiện giờ dường như hơi có chút khác với vị Đỗ Địch An hắn đi theo lúc trước kia, nhưng cụ thể là chỗ nào, trong lúc nhất thời cũng nói không nên lời.
“Vâng.” Hắn vội vàng đáp.
Đỗ Địch An thấy hắn chuẩn bị rời đi, bỗng kêu lên: “Từ từ.”
Neuss vội vàng dừng lại.
Đỗ Địch An nhăn mày lại, phẫn nộ trong lòng đã tiêu tan, hắn suy tư một chút, lắc đầu nói: “Quên đi, có người cũng không phải cố ý giả mạo lĩnh thưởng, nếu quá mức khắc nghiệt, ngược lại dọa lui bọn họ, đến lúc đó thật sự gặp gỡ nàng, cũng không nhất định dám xác nhận chính mình gặp gỡ người thật, không dám lại đây bẩm báo.”
Neuss gật đầu liên tục: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nói: “Phong tỏa tin tức chuyện hôm nay, đừng truyền ra ngoài.”
“Ta sẽ.” Neuss nói.
Đỗ Địch An gật đầu, xoay người rời khỏi đại điện, về tới thư phòng của mình.
Ngày kế, lại có tin tức truyền đến.
Đỗ Địch An vừa thấy, lại là một tên chỉ giống bề ngoài, cũng không phải là Helisha thật sự, kích động trong lòng lại tắt lần nữa, chẳng qua lần này lại không có tức giận, chỉ là để cho Neuss đưa chút kim tệ rồi đuổi đi.
Liên tiếp mấy ngày, gần như mỗi ngày đều có tin tức truyền đến, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều không phải Helisha chân chính.
Kiên nhẫn của Đỗ Địch An dần dần mất đi, thậm chí khi lại nghe được tin tức, đã không ôm bao nhiêu chờ mong.
Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua.
Helisha vẫn không được tìm ra như cũ, thậm chí ngay cả tung tích của nàng đều không thu hoạch được gì.
Nhưng ngay vào ngày này, đặc sứ của Đế quốc Hỏa Long bỗng nhiên đi vào Đế Đô thăm viếng, sau khi Đỗ Địch An nghênh đón, đặc sứ lập tức tỏ rõ nguyên nhân, đúng là thay Kỳ Long Chủ của Đế quốc Hỏa Long biểu đạt ý thần phục!
Đế quốc Hỏa Long, nguyện ý quy thuận hắn không điều kiện!
Tin tức này vừa ra, đám người Neuss và Bạo Quân Vương giả đều bị chấn động, nhất là Bạo Quân Vương giả khiếp sợ nhất, Đế quốc Hỏa Long tiếp giáp với biên cảnh bọn chúng, xung đột hơn hai trăm năm, chưa bao giờ nhượng bộ, hiện giờ Ma Đế vừa mới chết, hắn vốn còn lo lắng Đế quốc Hỏa Long cử binh đến xâm phạm, lại không nghĩ rằng đến lại là một phong thư đầu hàng!
“Bệ hạ, có thể có trá hay không?” Neuss là người thứ nhất hỏi, mấy ngày nay hắn đã học được sửa miệng rồi, không gọi Đỗ Địch An là thiếu gia nữa, hắn nhạy bén nhận thấy được, Đỗ Địch An trước mắt, cũng không phải là thiếu gia ngày xưa, mà là một vị Đại Đế máu lạnh tàn bạo du ngoạn thiên hạ chân chính!
Đỗ Địch An trảo một cái, tóm đặc sứ vào trong tay, không đợi hắn ta phản kháng, đã mạnh mẽ thăm dò trí nhớ của hắn ta, rất nhanh đã thấy được Kỳ Long Chủ từ trong trí nhớ của hắn, cũng thấy được thần thái khi người đó truyền lệnh.
Làm cho hắn kinh ngạc chính là, khi người đó truyền lệnh, thái độ vô cùng cung kính, một đôi mắt kia dường như không phải nhìn đặc sứ ở trước mặt hắn, mà là nhìn Đỗ Địch An giờ phút này đang xem trí nhớ của đặc sứ.
Hơn nữa, sau khi Kỳ Long Chủ truyền lệnh xong, còn dùng khẩu hình niệm một đoạn ngôn ngữ Ma Trùng, đúng là giống như chào hỏi Đỗ Địch An, tỏ rõ ý thần phục.
Đỗ Địch An thu xúc tu lại, ném đặc sứ ra, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh, xem ra người này hiểu biết rất sâu về tình huống của hắn, có lẽ vào lúc chiến dịch Liên bang, vị Kỳ Long Chủ này cũng ở đó, chỉ là giấu trong chỗ tối.
“Đại, Đại Đế…” Sắc mặt đặc sứ tái nhợt, run rẩy đứng lên, hoảng sợ nhìn Đỗ Địch An.