Chương 1700 Nguyên thể virus (2)
Đọc xong ký ức của Nguyệt Ma Trùng, Đỗ Địch An thà rằng không gặp phải nó, hy vọng cuối cùng trong lòng cũng trở nên vô vọng, có một loại cảm xúc phẫn nộ bị nghẹn lại không có gì sánh được, nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến Oa Thần bên cạnh mình, nghĩ tới năng lực hiện giờ của mình.
Thần, chính là không gì không làm được!
Cầu người không bằng cầu mình, nếu cả thế giới này đều không tìm được hy vọng, vậy thì hãy tự tạo hy vọng cho chính mình!
Huống chi, nhớ lại tình cảnh hỗn loạn của Ma Trùng Tổ Tinh trong trí nhớ của Nguyệt Ma Trùng, Đỗ Địch An cũng không có bao nhiêu kính nể với những Ma Trùng này, trái lại lại cảm thấy buồn cười và khinh thường, nếu như Băng Ma Trùng và Diễm Ma Trùng không cực đoan với nhau, chúng sẽ bắt tay nhau, biết đâu đã bóp chết thiên địch Hoang Thần từ lâu rồi, vừa có thể hóa giải được bí mật thành thần, thậm chí là đã có thể thống nhất được vũ trụ!
Cơ hội như vậy đã từng xảy ra trước mặt chúng nó, nhưng vì nguyên nhân thù hận lẫn nhau mà mù quáng!
Ngu xuẩn! Nực cười!
Đỗ Địch An càng nghĩ càng thấy ngu xuẩn, rồi tự cười một mình, thật nực cười khi bản thân mình lại đặt hy vọng vào một thứ ngu xuẩn như vậy!
“Các ngươi chính là một lũ ngu xuẩn, vô phương cứu chữa, các ngươi ép chúng ta thành tình trạng như thế này, suýt chút nữa thì diệt tộc”, Đỗ Địch An khẽ cười, có chút tự giễu, tiện tay vung tay ném Hiền giả Nguyệt Ma Trùng trong tay.
Vèo!
Oa Thần ở bên cạnh đột nhiên lè lưỡi, dính lấy Hiền giả Nguyệt Ma Trùng giống như ếch nhái, cuộn lại.
Cơ thể của Nguyệt Ma Trùng nhanh chóng nhúc nhích, sinh ra rất nhiều gai nhọn, cố gắng đâm thủng lưỡi của nàng nhưng vô dụng, mắt thấy sắp bị ăn thịt thì nó cười một cách tuyệt vọng.
“Thế mà Thần đã sinh ra, nhưng không phải tộc của ta, uổng công cho thú săn làm giá y, thật nực cười, quá nực cười!”
Tiếng cười không dứt, dần dần tắt lịm, bị Oa Thần nuốt chửng không thương tiếc, ăn xong còn đánh một cái ợ no nê, lẩm bẩm nói: “Trưởng giả, học tiếng người làm gì chứ.”
Sau khi giải quyết xong Hiền giả Nguyệt Ma Trùng, Đỗ Địch An đã xóa đi ý thức của tất cả các thủ vệ Nguyên trùng còn lại trong phi thuyền, sung vào trong kho bạc, mà phi thuyền này cũng bị hắn tước vũ khí và trở thành một vật trong bàn tay hắn.
“Chờ sau khi tìm được Helisha, ta còn muốn đi xem mặt trăng càng sớm càng tốt, để tránh cho tin tức ở đây bị chúng nó phát hiện và thu hút các Ma Trùng Hiền giả khác.” Đỗ Địch An thầm nghĩ trong bụng, mặc dù hắn không sợ Ma Trùng Hiền giả, nhưng cũng không xem thường, Hiền giả Nguyệt Ma Trùng này dễ dàng bị hắn tiêu diệt, là đâm vào trên họng súng, cũng không biết Thần chân chính đã xuất hiện trên địa cầu.
Nếu các Ma Trùng Hiền giả khác biết chuyện này, chúng nó có thể sẽ thảo luận ra các biện pháp đối phó khác, dù sao thì đây cũng là một cuộc chạy đua có thể vượt qua chủng tộc giữa các hành tinh, chính diện không được, dùng tới các biện pháp khác khó tránh khỏi sẽ làm cho hắn phải đánh đổi một số thứ và tổn thất.
Trước mắt thì địa cầu vẫn chưa thống nhất, chuyện mà hắn bận tâm vẫn ở trong lòng hắn, hắn không có lòng dạ nào đi giải quyết những Ma Trùng và Hoang Thần này, sau khi mọi việc trong lòng được giải quyết ổn thỏa, hắn tự nhiên sẽ đi tính sổ từng cái một.
“Đi, đi Thi quốc.”
Đỗ Địch An điều khiển phi thuyền đi thẳng đến Thi quốc phương Bắc, có được ký ức của Hiền giả Nguyệt Ma Trùng, nên hắn điều khiển phi thuyền rất dễ dàng, mặc dù phi thuyền cần có sự cho phép, nhưng hắn hoàn toàn có thể phục chế lại có thể của Ma Trùng Hiền giả khi còn sống, thậm chí là còn có thể nhập ký ức của mình vào trong, làm nó “Sống lại”.
Phi thuyền đang di chuyển với tốc độ siêu thanh, chỉ có thể nhìn thấy những đám mây lớn và sương mù ở bên ngoài, cũng như những núi sông, rừng rậm vô tận ở trước mắt.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, họ đã bay đến phương bắc nghèo khó, khí hậu ở đây thấp hơn đáng kể so với Liên bang và Đế quốc, khắp nơi đều có núi lửa tắt, có ít rừng rậm và tất cả đều bị đầm lầy bao phủ, vùng biên giới cũng đã dựng lên một tòa tường đá cao hàng trăm mét, rõ ràng tòa tường đá chính là kỹ thuật xây dựng của nhân loại, không giống như Tường Lớn do Hoang Thần rèn nên, Tất cả đều giống nhau, chỉ dùng đất trộn với kim loại trực tiếp đóng ra, không hề có dấu vết của khe nứt.
Phi thuyền lao vút qua tường cao, tản đàn thi điểu lơ lửng giữa không trung, một tiếng kêu rì rầm như tiếng quạ vang lên, muốn đuổi theo, nhưng đã bị phi thuyền hất tung ra mấy dặm trong nháy mắt.
Xâm nhập vào biên giới của Thi quốc, sau khi dàn xếp ổn thỏa thì Đỗ Địch An trông thấy một đám xác sống du đãng xuất hiện trên mặt đất phía dưới mình, dường như nghe được tiếng rít gào, không ít xác sống có thể chất cao hơn ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dại ra.
Những xác sống đã tiến hóa này vô cùng kỳ quặc, có cánh tay giống như lưỡi hái, một số có thân dưới giống nhện, chỉ có những xác sống cấp thấp vẫn giữ nguyên hình dạng con người, nhiều nhất thì chỉ có răng nanh và móng tay tương đối sắc nhọn mà thôi.
“Không thể khinh thường thực lực của Thi quốc này...” Đỗ Địch An nhìn vô số xác sống mà phi thuyền lướt qua, sự khi thường ban đầu đã biến mất, cảm thấy có hơi kinh hãi, xác sống ở nơi đây nhiều không đếm xuể giống như kiến, hơn nữa, đa số chúng đã tiến hóa để trở nên hung tợn hơn, chứ không phải những xác sống cấp thấp bình thường, nếu chúng tấn công Đế quốc hoặc Liên bang theo lời hiệu triệu của Đế Vương Thi quốc.