Chương 029 Đả kích liên tục. (1)
Mẹ chạy trước, cha chạy sau, trước kia mải chơi trong trường quên về nhà là chuyện cơm bữa, cha mẹ đều một trước một sau chạy đi tìm y như vậy.
Tích tắc Giản Phàm cảm xúc trào dâng, nghẹn lời không nói được một câu.
Lại làm cha mẹ lo rồi, mình đúng là đồ vô tích sự mà.
“Tiểu Phàm.. Con có làm sao không? Không bị thương chứ? Cho mẹ xem nào...” Mai Vũ Vận kéo con trai tới gần, nhìn như nhìn bảo bối từ trên xuống dưới khắp lượt, nhìn mặt, lại xem chân tay có va chạm chỗ nào không, lo lắng viết rõ lên mặt, chỉ thiếu ôm con vào lòng.
“Mẹ, con không sao, còn cùng Thành Cương bắt hai kẻ xấu về.” Chuyện này chắc truyền đi rồi, không giấu diếm được, Giản Phàm mắt cay xè, vẫn rút tay lại, lớn tướng rồi, nếu bị mẹ ôm thì còn vác mặt ra đường sao được.
Thấy con trai vẫn bình thường, chân tay lành lặng, Mai Vũ Vận rơm rớm nước mắt, đột nhiên vung tay tát bốp một cái.
Giản Phàm ngỡ ngàng.
Quan tâm lo lắng chớp mắt biến thành phẫn nộ và vẻ mặt hận sắt không thành thép quen thuộc, giọng Mai Vũ Vận lạc đi: “Cái thằng nhóc thối tha này, đêm hôm khuya khoắt chạy đi bắt kẻ xấu, đó là chuyện cho con làm à? Còn lừa cha mẹ là đi trực, bị đình chỉ mấy ngay rồi sao không nói với trong nhà? Có biết cha mẹ sốt ruột thế nào không? Nghe chú con kể, mẹ không còn hồn vía nào nữa... Tiểu Phàm, con không thể làm trong nhà yên tâm được sao, lớn thế này rồi còn như trẻ con thế? Con không trưởng thành một chút được à?”
Một cái tát, sáu cái xỉa vào trán.
Mai Vũ Vận nói câu nào ra câu đố, giọng nói rõ ràng chữ nghĩa tròn trịa, so với giảng bài còn đặc sắc hơn vài phần. Giản Phàm nín khẽ cúi gằm mặt, y sớm mất ý chí phản kháng trước mặt mẹ lâu rồi.
Thành Cương thích lắm, đang ấm ức mà, thấy người khác xui xẻo là vui rồi, gọi cả đám người tới xem, cổng đồn công an, mấy cái đầu lố nhố thò ra nhìn Oa ca bị mẹ mắng. Giản Trung Thật không nhìn thêm được nữa, kéo vợ đi, bảo Giản Phàm mau chóng lái xe về quán.
Hai vợ chồng nhân cơ hội tới gặp Giản Trung Thành, tới khi bị chồng kéo qua cửa, Mai Vũ Vận vẫn tức giận nói suốt.
Giản Phàm cũng giận, tức tối đấm hai tay vào nhau, đầy một bụng uất ức không biết tỏ cùng ai, vừa nổ máy ngẩng đầu lên thấy một đống cái đầu lớn nhỏ nhìn mình, rống lên: “Nhìn cái gì, xéo mẹ chúng mày đi.”
Hai mươi mấy tuổi đầu còn bị mẹ hết đánh rồi mắng, mất hết thể diện rồi.
Nhưng mà đám kia đâu có sợ.
“Ôi, lớn thế này rồi còn như trẻ con thế?” Một tên dài giọng nói.
Tên khác học theo giọng Mai Vũ Vận: “Ôi, con không trưởng thành một chút à?”
“Ôi cái thằng nhãi thối tha này.”
Một đám cảnh sát với hiệp cảnh đứng lố nhố ở đó nhìn, cười lăn lộn, trong số đó không ngờ có Hắc Đản, Thán Chủy vốn là cấp dưới của mình, Thành Cương cũng cười theo. Giản Phàm lửa giận bốc cao ba trượng, nhảy phắt xuống xe, cả đám ào một cái chạy hết, vừa chạy còn vừa cười y.
“A ~~~~~~~~” Giản Phàm ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài, cay đắng, uất hận từ trong lòng phát ra khỏi miệng, khiến đám hiệp cảnh nghe thấy chẳng ai bảo ai lặng lẽ biến hết, không dám trêu chọc y nữa.
Cuộc sống đôi khi như vở bi hài kịch, khóc không được, cười không xong, lại vô cùng buồn bực.
Không biết người khác ra sao chứ hai ngày qua Giản Phàm chán nản tới cùng cực rồi, hết chỉ đạo viên, đồn trưởng lại tới mẹ trách mắng, còn mắng ngay trước mặt một đám hiệp cảnh, lăn lộn ở đồn công ăn, cắn răng chịu đựng chuyện thối tha ở nơi này nửa năm, có được chút uy tín, giờ mất hết rồi.
Từ khi nhận đồng lương ở đồn công an, Giản Phàm như đi trên băng mỏng, vừa sợ làm mất mặt mẹ, lại sợ khiến chú khó xử. Tiền lương không cao, hay dở gì là công việc bán chính thức, tốt hơn chạy đi chạy lại bưng bê trong quán. Nói ra, Giản Phàm hâm mộ Phí Béo lắm, cơm đưa tận miệng, không có tiền thì có người cho, không ai cho thì trộm trong nhà.
Nhưng mình không có điều kiện như nhà người ta.
Thành Cương nhìn bản kiểm điểm của đám Hắc Đản, Thán Chủy chép nộp lên, thừa nhận sai lầm của mình, không ngờ được Đài Thủy Tiên khen ngợi, còn cho nghỉ vài ngày.
Thế là làm Giản Phàm gặp khó, xuất phát từ mục đích bảo vệ quyền uy cho chú mình, y không ngại cúi mình một chút, dù sao bị viết kiểm điểm phê bình nhiều tới không đếm xuể nữa. Có điều lần này thấy mình oan ức, viết được hai trăm chữ không sao viết tiếp được...
Mình sai chỗ nào chứ? Ô Long Trì Khẩu tay không tất sắt, nếu không chạy, có khi chẳng còn cái mạng này rồi. Truy bắt hai tên tội phạm là vì biết nắm chắc rồi mới đi, càng không sai. Dù không phải hiệp cảnh, là thường dân cũng thấy chuyện nghĩa phải hăng hái làm đúng không? Dù không thưởng thì cũng không thể bắt kiểm điểm, không thể coi mình là Đậu Nga mà đổ hết oan ức lên mình.
Không, mình chẳng làm gì sai hết, mình cân nhắc kỹ rồi mới làm, sao ai cũng coi mình như thằng ngốc không hiểu chuyện như thế?
Không viết.
Nhưng không viết thì không cách nào ăn nói với chú hai, trong mắt chú, mình luôn là thẳng nhóc cởi truồng chạy ngoài sân, nói thủng trời vẫn là mình sai.
Càng không dám cãi lại mẹ, lên tiếng tranh cãi là mẹ đem chuyện xấu tử nhỏ tới lớn của mình ra làm dẫn chứng, để rồi kết luận: Sai còn dám cãi.
Sống hai mươi mấy năm trời hình như chưa một lần làm đúng.
Không ai hiểu cho mình cả, may còn có cha, chỉ có thể nói với cha thôi, thế nên từ đầu tới cuối, từ lúc nhận nhiệm vụ cắm chốt tới khi quyết định đánh thuốc tội phạm, Giản Phàm kể ra hết với cha.
“Con trai, cha ủng hộ con.” Giản Trung Thực vỗ vai Giản Phàm cổ vũ, nhưng còn chưa kịp cảm động thì cha đã nói thêm: “Mặc dù ủng hộ con, nhưng cha càng ủng hộ mẹ con, cứ nghe mẹ con an bài đi, cha cũng nghe mẹ con an bài mà, mẹ con không sai được.”
Giản Phàm nghẹn lời, ông nội sợ bà nội, cha sợ mẹ, đặc tính di truyền hai đời không thay đổi, Giản Phàm tức tới mức không thèm để ý đến cha nữa.
Giản Phàm thấy mình không sai, nên lần này y phản kháng.
Ngày đầu tiên, không nói chuyện với mẹ, nhìn thấy mẹ còn cố ý lờ đi.
Ngày thứ hai, phản kháng tác phong bá đạo của chú hai, không nộp kiểm điểm, cũng không đi tới đồn báo danh.
Ngày thứ ba, Giản Phàm thấy phản kháng chẳng có ý nghĩa gì, nhận ra cũng giống như hồi nhỏ, chẳng ai thèm để ý tới sự phản kháng của y. Giống như lúc còn nhỏ, giận dỗi không ăn cơm, cha mẹ kệ, biết y đói sẽ tự kiếm cái ăn.
Cuộc sống không ai để ý tới, chẳng tốt hơn bị giáo huấn là bao.
Ở lỳ trong quán ăn ba ngày, chẳng có chuyện gì xảy ra, chẳng có ai đến tìm, chỉ có nỗi thất vọng làm bạn, nỗi buồn gặm nhấm tâm can.
Chương 030 Đả kích liên tục. (2)Bảy giờ sáng ngày hôm đó, Giản Phàm theo thông lệ lái xe đi tới chợ rau, đây là cái chợ tạm chỉ họp mỗi buổi sáng, nằm ngay dưới chân cầu bắc ngang sông Ô Long, vốn ngày xưa là nơi họp chợ phiên, tháng họp hai lần, không chỉ có nông dân mang rau còn rất nhiều loại đồ thủ công khác nữa. Về sau kinh tế dần phát triển, sản phẩm làm bằng tay không so được với máy móc nữa, nên dần còn là chợ rau, tất nhiên cũng có nhiều loại thực phẩm khác, rau vẫn là chủ yếu, xem như là chợ lịch sử, thành quản chẳng dẹp nổi.
Trung tuần tháng 8 là lúc nước xuống, lòng sông thu hẹp đáng kể vì thế diện tích chợ cũng mở ra, hôm nay không biết ai còn dắt nguyên đàn dê tới bán, lang thang gặm cỏ bên sông.
Giản Phàm là khách quen ở đây rồi, mua bán thuận lợi, chọn những thứ rau mà quán còn thiếu, xe dừng ở cửa chợ, mua bán xong xách túi lớn túi nhỏ đặt lên thùng xe, chợt nhìn thấy một chiếc Toyota đỗ cách đó không xa, sau đó một người đi xuống. Giản Phàm lom khom như trốn nợ quay về chợ.
Không phải ai khác, chính là Phí Sĩ Thanh, mấy ngày không gặp quên mất, thằng béo ngày hôm đó thỉnh giáo mình đi tán gái, sau khi va đầu vào tường thế nào cũng tìm mình tính sổ, nên tránh trước tính sau.
Hỏng, xe còn ở ngoài.
Giản Phàm thầm cười khổ, cái xe bán tải nát của y có quá nửa số người ở huyện thành nhận ra là xe mua rau của Đệ nhất oa, không cách nào trốn được, giả vờ tỉnh bơ rời khỏi chợ, nhìn Phí Sĩ Thanh ngó nghiêng xung quanh đứng đợi trước xe, hơi chột dạ nói lớn: “Sĩ Thanh, trùng hợp thế? Mày cũng đi mua rau à?”
“Sĩ Thanh?” Phí Sĩ Thanh nghe cách xưng hô này mà móc tai liên hồi, chưa bao giờ thằng này xưng hô khách khí với mình như thế: “Oa ca, mày bị bệnh hay là bị mẹ mày đánh cho ngốc rồi, lịch sự từ khi nào thế?”
“Thôi đi, mày không biết tự trọng à, gọi tên mày mà mày còn không chịu, thằng Phế Phẩm.” Giản Phàm chửi luôn, đừng nói Phí Sĩ Thanh không quen, đến y cũng không thoải mái.
“Đúng, đây mới là bản sắc của mày, mày chuyên dựa vào hạ thấp tao để đề cao bản thân.” Phí Sĩ Thanh cười hì hì.
“Có chuyện gì để hôm khác nói, tao phải về quán.” Giản Phàm mở cửa xe định đi.
Phí Sĩ Thanh không nói một lời kéo Giản Phàm xuống, miệng nói luôn: “Oa ca, tao biết mấy ngày qua mày gặp chuyện không vui, tâm linh mày bị chà đạp, nhưng tao không liên quan mấy thứ đó, mày tránh cái gì?”
“Phế Phẩm, mày mà tìm tao thì đảm bảo không có chuyện gì hay ho hết, mày là giai cấp có tiền, nhưng tao còn phải kiếm cơm nuôi miệng. Chúng ta đừng dây dưa ở chuyện nữ nhân nữa được không? Mày thất tình, tao thông cảm, tao an ủi... Nhưng mày ra đê tự buồn một mình đi, tao bận lắm.”
Phí Sĩ Thanh không chịu buông tay: “Mày nói đúng, tao vì chuyện này mà tới.”
“Phế Phẩm à...” Giản Phàm buông một tiếng thở dài, vỗ mạnh vai thằng béo mấy cái, ném cho một ánh mắt thâm trầm cảm thông giả tạo: “Tao khuyên mày một câu, mỹ nữ là thuốc chuột, ai dính vào không có kết quả, nghĩ như thế sẽ thấy đỡ hơn thôi. Sau này kiếm được cô gái trông giống mày, cân nặng giống mày, tao sẽ giới thiệu cho... Thế nhé, tao bận, đi đây..”
Có kinh nghiệm rồi, nếu bị Phí Sĩ Thanh bám dính lấy, e là cả buổi sáng không đủ để nghe nó kể khổ, đành chặn miệng nó trước.
Phí Sĩ Thanh ôm lấy lưng Giản Phàm kéo xuống xe, vật nài: “Oa ca, Oa ca, huynh đệ giờ đã là danh hoa có chủ, tới để cám ơn mày đấy.”
“Cám ơn tao?” Giản Phàm quay đầu lại nhanh tới mức thiếu chút nữa trẹo cổ, chớp mắt liên hồi hỏi: “Thật không?”
Có chủ ai là chủ? Câu này làm Giản Phàm giật cả mình, đừng nói, đừng nói là...
“Đương nhiên là thật, buổi sáng tao gọi điện vào di động của mày, máy tạm ngừng hoạt động, gọi tới quán thì cha mày bảo mày đi mua rau, tao đuổi theo vì cám ơn mày.” Phí Sĩ Thanh thành thật nói.
Dùng từ thành thật không đúng lắm, người ta mà béo một cái thì bất kể khóc hay cười, cái mặt luôn có cảm giác đôn hậu thành thật.
“Không thể nào.” Giản Phàm rút máy ra bấm số, quả nhiên có tin nhắn yêu cầu nộp thêm tiền để được phục vụ tiếp: “Mẹ nó chứ, bọn công ty di động này sợ người ta biết chúng là gian thương sao, nợ có một đồng mà dừng hoạt động... À phải, Phế Phẩm, rốt cuộc là sao, cám ơn tao cái gì?”
“Mày dạy tao tán gái, tao còn chưa cám ơn mày, dưới sự chỉ đạo của mày tao đã thành công làm quen được với Tương mỹ nữ... Ha ha ha... Hai ngày qua tao cùng cô ấy xuống nông thôn... sướng tê người... Oa ca, mày biết Tương mỹ nữ thân phận ra sao không? Nói ra mày sợ chết khiếp...” Phí Sĩ Thanh đắc ý nói, không phải tới đòi nợ, mà là tới khoe khoang.
Không thể nào, làm sao nó thành công được, Giản Phàm hồn siêu phách lạc, tim không hiểu sao cảm giác như rỉ máu, tai ù đặc, đến mình còn không dám mơ tưởng cơ mà: “Mày, mày, rốt cuộc là sao? Mày tán được cô ấy thật à? Làm sao... rốt cuộc sao mà được?”
“Hả, không phải mày dạy ạ, tao cứ nói, nói điên đảo trời đất, thế là tán được.” Phí Sĩ Thanh hưng phấn tới mất năng lực biểu đạt ngôn ngữ.
“Hai người, hai người đã...” Giản Phàm liếm cánh môi khô cong, thầm hi vọng thằng này bốc phét.
Phí Sĩ Thanh chưa nghe hết cũng biết Giản Phàm ám chỉ cái gì, xấu hổ nói: “Chuyện đó, chuyện đó thì chưa xảy ra.”
“Xì, mà nghĩ linh tinh cái gì thế, tao biết mày không có bản lĩnh đó.” Giản Phàm nhẹ cả người, vỗ mông, vỗ má thằng béo: “Ý tao là cô ấy có vỗ mông, vỗ bụng mày không? Tay cô ấy đã tiếp xúc với cái mặt bỉ ổi của mày chưa?”
“Làm gì có chuyện đó, tuyệt đối không có, chị Tương là nữ nhân ôn nhu nhất mà tao từng gặp.” Phí Sĩ Thanh mặt đầy hạnh phúc, mắt nhìn xa xăm trên trời như thấy trái tim hồng thật lớn treo lơ lửng ở đó.
“Không phải đêm qua xem AV tới mê muội rồi chứ?” Giản Phàm xua xua tay trước mặt Phí Sĩ Thanh mà thằng béo không nhận ra, vẫn bộ dạng ngu ngốc đó: “Hỏng rồi, mày trúng bùa mê rồi, mau mau, bảo mẹ mày về quê tìm vị đại tiên trừ ma đi. Tao nói này béo, mày đừng xem mấy cái thứ tiểu thuyết ảo tưởng linh tinh trên mạng, càng ảo tưởng nhiều, mày càng thất vọng với hiện thực.”
Phí Sĩ Thanh cười thần bí: “Oa ca, mày thất vọng không có nghĩa cả thiên hạ thất vọng... Đợi chút, tao lấy thứ này cho mày.” Nói rồi chạy về xe, gõ cửa.
Xe mở ra, người ghế phụ lái cười tủm tỉm đưa Phí Sĩ Thanh cái gì đó.
Nhìn thấy người đó, trong tích tắc Giản Phàm ngây ra, mắt mở mỗi lúc một to, cơ mặt co giật liên hồi, người ngồi cùng xe với Phí Sĩ Thanh chẳng phải Tương Địch Giai thì là ai? Còn vẫy tay với mình, nhưng không đi tới, mà đứng đó đợi Phí Sĩ Thanh.
Cảnh tượng đó như không phải thật, nhưng lại thực sự diễn ra trước mặt Giản Phàm.
Không thể nào, chuyện mà ngay cả mình cũng không dám mơ tưởng, vậy mà Phí Béo làm được rồi? Giản Phàm chấn kinh không nói ra lời, nhìn hai người họ nói cười, lại cùng ngồi cùng xe, hiển nhiên đã vô cùng thân thiết, Giản Phàm thấy miệng đắng chát.