Chương 043 Nụ hôn đáng giá 30 vạn. (1)
Từ dưới đi lên hoảng loạn, từ trên đi xuống ung dung.
Đèn pha soi qua đâu, nơi đó bóng người nháo nhác, tiếng bước chân lộn xộn, qua tầng nào cũng nghe thấy tiếng báo cáo của đội tìm kiếm, lúc báo an, lúc báo nguy. Tương Địch Giai nắm chặt góc áo Giản Phàm, Giản Phàm ôm vai cô, hai người đeo Khấu trang phòng độc, không lo hít phải khói. Mắt nhìn theo ánh đèn, bốn phía đều một màu đen xì xì, tòa nhà lộng lẫy chớp mắt biến thành chốn hoang tàn, đi qua tầng bốn tầng năm, lan can đã bị lửa cháy tới méo mó, cả đống đồ đạc không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, thi thoảng có một cái cáng đi ra, lại là thi thể cháy đen.
Cảnh tượng Tương Địch Giai sợ hãi nép sát vào lòng Giản Phàm, mắt nhắm tịt.
Cuối cùng hai chân chạm được tới mặt đất, kéo Khấu trang ra, tận hưởng không khí lạnh buốt đáng ghét của mùa đông, nhìn cả đám đông ồn ào cũng thấy thân thiết.
Tương Địch Giai hứng phấn ôm cổ Giản Phàm làm xích đu, vui sướng reo lên: “Chúng ta thoát rồi, thực sự thoát rồi.”
Từ lãng mạn tới kinh hoàng, từ tuyệt vọng tới hi vọng, rồi hi vọng vỡ òa thành niềm vui sống sót, trong một đêm trải qua nhiều cảm xúc mạnh như thế, Tương Địch Giai vừa hân hoan nhảy nhót vừa bật khóc.
Nhân viên cấp cứu nhìn hai vị này nhức đầu, té ra chẳng sao cả, đội tìm kiếm thì cười, vẫy tay với Giản Phàm, chui qua lan can bị phá, tiếp tục công tác. Đèn pha công suất lớn chiếu tới, như muốn làm nổi bật niềm vui thoát nạn ấy, Tương Địch Giai tóc đen áo trắng dưới ánh đèn đã vô cùng bắt mắt, biến thành bức ảnh đẹp nhất trong ống kính phóng viên.
Giản Phàm bị Tương Địch Giai vui sướng quên hết tất cả ôm cổ xoay một vòng, thấy có người kéo tới, vội nói nhỏ bên tai cô: “Này, mau xuống đi, có phóng viên.”
Cái ôm này từng khao khát vô cùng, có điều lúc này lại không dám hưởng thụ.
Hai người vừa buông nhau ra, tức thì bị đám đông bao vây, nam nam nữ nữ, mồm mép liếng thoắng, micro rồi ống kính chĩa vào mặt, đèn flash lóe lên liên hồi.
“Thưa cô, hai người từ đâu tới? Có phải khách ở trong khách sạn Ngũ Châu.”
“Bị vây khốn hơn ba tiếng, hai người làm sao thoát được?”
“Thưa anh, anh có thể nói cảm giác lúc này không? Ở chỗ anh còn ai khác nữa không?”
Bị hai mấy người vây ở giữa nhao nhao như chợ vỡ, Tương Địch Giai đã quen với loại cảnh tượng này, không thấy gì cả, Giản Phàm như không thích ứng, một tay che mặt bị Tương Địch Giai gạt đàm đông kéo đi. Cô vừa đi vừa nói: “Cám ơn, cám ơn mọi người, chứng tôi được cứu nhờ đội giải cứu, cám ơn các anh, cám ơn đội cứu hỏa... Bạn trai tôi có chút hoảng sợ, thật ngại quá, không nhận phỏng vấn của mọi người được, xin thông cảm.”
Khi nói những lời này, Tương Địch Giai kéo tay Giản Phàm một cái, hai người ân ý, Giản Phàm trốn sau lưng cô, đúng là dáng vẻ xấu hổ không muốn gặp ai.
Không ngờ còn có người không chịu buông tha, một phóng viên nam tóc dài vài phần trông trần tuấn lãng áp sát: “Tôi là phóng viên của đài truyền hình Đại Nguyên, vừa rồi tôi thấy cô từ trong hỏa hoạn đi ra vẫn tươi cười, làm người ta khâm phục, có thể cho tôi phỏng vấn không?”
Tương Địch Giai không bị lời khen này làm động lòng: “Bản thân tôi cũng là phóng viên, công tác ở Nhật báo Đại Nguyên, chúng ta cùng nghề, anh nghĩ tôi sẽ tiếp nhận phỏng vấn không?”
Phóng viên đẹp trai cứng họng, ý tứ rõ ràng, có tin tức, tôi lại đi nhường cho anh à?
Uyển chuyển từ chối một phen, hai người bước nhanh, tiếp đó một đám lãnh đạo không biết tên đi tới, bắt tay, ôm ấp, thể hiện hết sự quan tâm với quần chúng.
Đám phóng viên lại nhân cơ hội chụp ảnh liên hồi, hôm nay xảy ra sự kiện lớn như thế, ai cũng biết có tin hay, nhưng phòng tuyên truyền thành ủy đã tuyên bố toàn bộ tin bài phỏng vấn và ảnh chụp phải qua thẩm hạch. Nói là quy trình bình thường, nhưng ai mà chẳng hiểu hiện trường thảm liệt và số người thương vong sẽ bị hời hợt lướt qua, không cho đăng những thứ chấn động gây ảnh hưởng tiêu cực như thế, vậy thì đành dùng ảnh lãnh đạo tới hiện trường để khai thác giá trị tin tức.
Liên tục nói lời cám ơn, Tương Địch Giai ứng đối rất tốt, ngược lại Giản Phàm rụt rè nấp sau lưng cô, thế rồi có tiếng hô "bảy người được cứu", lời chưa dứt bao lâu, từ cửa đại sảnh vẫn còn khói một đoàn người xông ra, có khiêng trên cáng, có được dìu, có được cõng. Cụ già nằm trên lưng nhân viên giải cứu khóc chảy nước mũi, nghe nói trốn trong nhà vệ sinh không dám ra nên thoát nạn, còn bạn già nằm trên cáng..
Rồi, có tin đủ sức nặng rồi, cảnh tượng này vừa vặn thể hiện được cả sự thảm liệt của tai họa lẫn niềm vui sau khi giải cứu, ai mà quan tâm ông ta khóc vì cái gì, quan trọng là viết cái gì. Tìm được mục tiêu mới, cảnh này phối hợp với bối cảnh khách sạn quá tuyệt, thế là đám phóng viên như đám kền kền săn xác và người khác đều bị hút hết vào đó.
Không ai vây quanh, lại đúng ý của Tương Địch Giai, cùng Giản Phàm nắm tay lén lút thoát ra khỏi chỗ tiêu điểm đó, ra tới đám đông bên ngoài. Bên đường xe cảnh sát, xe cấp cứu ào ào qua lại, không ai chú ý tới đôi nam nữ này cũng là người vừa thoát nạn.
Đi một lúc rồi, tay vẫn nắm chặt như thể chưa thoát nạn vậy, Tương Địch Giai nhớ lại bộ dạng mất mặt của Giản Phàm khi đối diện với phóng viên, không nhịn được cười: “Giản Phàm, cậu lớn gan lắm cơ mà, lần trước còn một mình phát biểu hùng hồn trước bao người, sao hôm nay lại mất phong độ vậy?”
“Tình hình bây giờ khác, hiện tôi mang danh cảnh sát rồi, chúng ta lại an toàn lành lặn thoát được, tôi dám khoe khoang sao? Lỡ có người chất vấn, thân là cảnh sát, vì sao không cứu người gặp nạn? Hay, hai người trốn một mình, trơ mắt nhìn người khác nạp mạng, đạo đức ở đâu? Lương tâm ở đâu?... Chị còn là phóng viên đấy, thế mà cũng hỏi, ở nước ta, nếu chết rồi có người tưởng nhớ, nếu bị thương có người an ủi, thương hại; nếu sống khỏe phây phây thì mọi người sẽ chướng mắt, không bới móc không dễ chịu.”
Hai người vừa đi vừa thi thoảng quay đầu nhìn lại khách sạn Ngũ Châu vẫn còn bốc cháy, cảm xúc trong lòng khó nói hết, chỉ mấy tiếng thôi mà như thương hải tang điền, không chỉ hoàn cảnh thay đổi, mà hình tâm cảnh hai người cũng khác. Tương mỹ nhân thoáng đạt tự nhiên lại như có tâm sự gì, còn Giản Phàm miệng suốt ngày ba hoa lại yên tĩnh, đi cả đoạn dài không nói.
Tương Địch Giai phá vỡ trầm mặc, nghĩ rất lâu mà đề tài vẫn là câu đố: “Giản Phàm, cám ơn cậu, cho tới giờ tôi vẫn còn sợ, lúc đó như cơn ác mộng vậy, nếu không có cậu, tôi đã không thoát ra được.”
“Không có tôi, có lẽ chị sẽ không tới đây.” Giản Phàm nói ngược lại.
“Sao cậu cứ như luôn muốn né tránh lời cám ơn của tôi thế hả?” Tương Địch Giai mẫn cảm chất vấn.
Giản Phàm lúng túng: “Ý của tôi là... Không cần khách khí, nếu chị thực sự muốn tính toán rạch ròi, tôi tính sổ nhé?”
“Lúc không có ai cậu còn chẳng dám ra tay, bây giờ đông người thế này, cậu dám không?” Tương Địch Giai cố ý khích, biết Giản Phàm lấy cái tát mà cả hai đều không để trong lòng ra nói.
“Sợ gì mà không dám.”
“Khoác lác.”
“Ai lại ép người ta đánh mình như thế?”
“... Tôi ép đấy, cậu làm gì được nào?”
Tương Địch Giai thấy Giản Phàm càng nhùn nhường thì càng đùa dai, kiễng chân đưa mặt tới, mắt khép lại, dưới ánh sáng lung linh của thành phố đêm, khuôn mặt ấy như tác phẩm điêu khắc tinh tế không chút tỳ vết, da thịt mịn màng đầy sinh khí thơm mát, đường cong êm ái dưới chiếc áo len bó khiến người ta không cầm lòng tưởng tượng dưới đó hẳn phải là tuyệt phẩm nhân gian.
Vẫn như lúc đó, đợi một lúc mà không thấy động tĩnh gì, Tương Địch Giai đắc ý mở mắt ra, thấy Giản Phàm đang ngây ra nhìn mình, ánh đèn đường sáng rực, đường xá người qua xe lại, chiếu lên khuôn mặt hai người.
Giản Phàm nghiêng đầu đi né tránh ánh mắt của Tương Địch Giai.