Chương 048 Lấy tâm so với tâm. (3)
Giản Phàm thoáng ngừng cười ngay được, cứ như vừa rồi người cười không phải là y vậy, kỳ thực vốn đã chẳng có gì vui để mà cười hết: “Nói đúng ra đây là vụ làm ăn tốt, độc quyền nắm trong tay nói không chừng mười mấy năm, mấy chục năm vẫn kiếm lớn, các người quá nóng vội, chê tiền kiếm được quá chậm. Cách làm nước tương giống làm dấm với rượu, đảm bảo nhiệt độ thích hợp để các vi khuẩn lên men không chết... À thôi, nói cái này với các người vô ích, trong mắt các người chỉ có tiền.”
“Biện pháp thì có đấy, cách ở quê là đào một cái giếng sâu chừng 15 mét, treo chum trong đó, có thể tương đương với tủ lạnh thiên nhiên, vị còn rất thuần. Cách thứ hai, là bỏ mấy chục vạn ra xây một cái kho lạnh, vị hơi kém vì không khí không lưu thông mà ra. Thứ ba nếu là ở nơi gần núi, có thể cho vào cái hang sâu 30 mét trở lên. Nhưng không thể sản xuất số lượng lớn, điều này ngay từ đầu tôi đã nhấn mạnh rồi. Đương nhiên cách trực tiếp nhất là đi tìm hậu nhân của ngự trù La để có bí phương thực sự. Biện pháp này cũng không được, lợn béo tự đi vào lò mổ, ai mà cứu nổi.”
Lời nói khó nghe, Trương Khải và Hà Phương Lộ sớm đã không chịu nổi, đứng dậy không nghe nữa, khi tới đây chỉ mang một phần vạn hi vọng, vì Tương Địch Giai nhắc bọn họ không chỉ một lần.
Tương Địch Giai ra hiệu hai người kia đi trước, còn mình tới trước mặt Giản Phàm.
Có bóng người phủ xuống mặt Giản Phàm mới ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt ai oán, sắc mặt tiều tụy, chỉ hơn một tháng không gặp mà Tương mỹ nhân cũng thay đổi nhiều rồi, thiếu đi sự lộng lẫy của nữ thần, nhưng vẻ yếu ớt gầy ốm càng tăng thêm phần quyến rũ thoát tục, cũng càng khiến người ta nhìn vào đau lòng.
“Khí sắc chị không tốt, không phải cũng thất tình giống tôi chứ?” Mặt đối mặt, Giản Phàm miễn cưỡng lắm mới nói được một câu.
Tương Địch Giai khóe môi hơi nhếch lên thành ý tứ không rõ: “Cậu cuối cùng cũng có cơ hội cười tôi tự chuốc nhục vào người rồi phải không, cậu tính toán sâu xa như thế, có phải cũng luôn đợi tôi tới không?”
Giản Phàm dập tắt điếu thuốc, nhìn Tương Địch Giai hồi lâu mới nói: “Kỳ thực, tôi không hề muốn gặp lại chị.”
“Cám ơn cậu.” Tương Địch Giai hơi ngẩn ra, đáp lại một câu không liên quan: “Cám ơn cậu đã cứu tôi, cám ơn cậu luôn rất tốt với tôi, rất thẳng thắn, nhưng chúng tôi đều không tin cậu, mang hoài nghi cậu có ý đồ. Kỳ thực trách chúng tôi được sao, chúng tôi nghĩ cậu cũng như Lưu Hương Thuần, có cô gái đáo để ấy bên cạnh, cậu có ngốc cũng chẳng thể chịu thiệt được. Nhưng chúng tôi sai rồi, hôm nay tôi tới đây là hi vọng nhỏ nhoi, dù sao anh ấy là anh tôi...”
“Chị Tương, tôi thực sự không có cách, nếu không tới giờ tôi phải che dấu nữa không? Mọi người vừa tới là tôi đã bán rồi.” Giản Phàm vội cắt ngang lời, sợ mỹ nữ đưa ra yêu cầu mình không làm được.
“Tôi tin cậu, chỉ trách chúng tôi.” Tương Địch Giai kéo túi xách lên, lặng lẽ bước đi, tới cửa mới xoay lại nói: “Giản Phàm, chuyện ngày hôm đó tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn đùa với cậu một chút thôi, không ngờ cậu bỏ đi, tôi xin lỗi vì vô tình làm tổn thương cậu.”
Giản Phàm khẽ gật đầu không phản ứng gì, chuyện như thế giờ không còn tổn thương y được nữa rồi, một lát sau thấy đội trưởng cùng trưởng ban Đào đi qua, sau đó là tiếng xe nổ máy xa dần rồi mọi thứ quay lại im ắng.
Lấy thêm một điếu thuốc nữa, Giản Phàm bất giác học theo đội trưởng, đặt chân lên bàn, người ngả ra phía sau, ánh mắt xa xăm nhìn vô định qua làn khói thuốc mỏng, thế giới trước mắt trở nên méo mó...
Sau một hồi đoàng đoàng, tiếng vỗ tay vang lên, người cầm súng là Trần Thập Toàn, người vỗ tay là Giản Phàm, hôm nay Giản Phàm cuối cùng cũng được chứng kiến thực lực của sư phụ mình rồi, ba bia cố định thủng đúng một lỗ giống nhau, đều là mười điểm. Khoảng cách mười mấy mét với vị sư phụ này chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Trần Thập Toàn hạ súng xuống ra hiệu tới lượt Giản Phàm rồi tới đứng bên cạnh Tần Cao Phong, hôm nay hai người họ kiểm tra thành quả tập luyện của Giản Phàm thời gian qua.
“Giản Phàm, bắn bia thì cậu có luyện thêm mười năm nữa cũng không bằng sư phụ cậu đâu.” Tần Cao Phong nhìn hăm hở đi lại đài bắn với vẻ tự tin thì cười nói, cái tật mắt đồng bộ là đại kỵ của một xạ thủ, căn bản không khắc phục được.
Trần Thập Toàn cười trêu: “Đội trưởng, đừng chê người khác, có bắn thêm mười năm thì anh cũng không bằng tôi được. Nhờ khi tổng đội vũ cảnh mới thành lập, tôi là thế hệ đầu tiên, khi đó đạn cung ứng vô cùng sung túc, tôi bắn nhiều tới mức hỏng luôn mấy khẩu súng, giờ làm gì có điều kiện đó.”
Tần Cao Phong hô lớn: “Giản Phàm, cậu nghe thấy chưa, cho ông ấy thấy chút bản lĩnh, để ông ấy khỏi tự đắc.”
Trần Thập Toàn cười ha hả, kể cả Giản Phàm luyện súng từ trong bụng mẹ cũng tới đâu được chứ, không ngờ vừa nhìn một cái đã tròn mắt, còn có kiểu bắn súng như thế nữa à?
Chỉ thấy bia di động vừa nhúc nhích một cái, Giản Phàm tay còn chưa giơ ra mà đã nghe thấy tiếng đoàng đoàng đoàng ba tiếng nhanh như chớp. Cứ như cố tình khoe khoang, súng chuyển sang tay trái, lại đoàng đoàng hai tiếng, sau đó súng chuyển từ tay trái sang tay phải người ngả ra sau bắn trúng bia di động sắp biến mất.
Tiếng súng ngừng, Giản Phàm quay đầu lại nhìn, Tần Cao Phong tức thì vỗ tay bôm bốp khen ngợi, Trần Thập Toàn không nói lên lời, chỉ biết là Giản Phàm mỗi ngày đều đi tập bắn, không ngờ rằng lại tập thành cái kiểu bắn súng kỳ quái này, nhớ lại vừa rồi cứ như xem xiếc khỉ không nhịn được cười. Mấy động tác nước chảy mây trôi, màu mè vô cùng, nếu là một tân binh sẽ bị y dọa cho sợ hết hồn, chứ trong mắt người trong nghề thì giống trẻ con múa đại đao, không biết trời cao đất dày.
Giản Phàm còn tưởng màn biểu diễn của mình làm sư phụ choáng váng rồi, càng thêm vài phần tự tin, Tần Cao Phong đã chuẩn bị vài băng đạn, thay đạn cực nhanh rồi đoàng một cái súng đưa qua nách bắn ngay. Tiếp đó chuyển tư thế như sao băng làm Trần Thập Toàn lần nữa trố mắt, chẳng phải là kỹ thuật cao siêu gì mà là nó quá chướng mắt, giống như ra mấy quán hội chợ bắn đạn hơi, trúng hay không không quan trọng, quan trọng là bắn cho thống khoái.
Kinh ngạc qua rồi Trần Thập Toàn mới quay sang: “Đội trưởng, nó đang làm cái quái gì thế?”
“Bắn súng, tới giờ đã bắn hơn bốn nghìn viên đạn, chim ngốc tới mấy cũng biết bay rồi. Hơn nữa cậu ta đã vượt qua được ảnh hưởng do tâm cảnh của mình gây ra, càng bắn càng ổn định.”
“Đây mà gọi là bắn súng à?”
“Làm sao?”
Trần Thập Toàn nói thẳng luôn: “Đội trưởng, bằng vào cái tư thế với cách bắn này, đi tới đâu cũng khiến người ta cười rụng răng. Anh dạy nó như thế thì ngọc tốt cũng bị biến thành phế phẩm rồi. Đừng bảo tôi nói khó nghe, ra thực địa ai dám cho nó bắn súng như thế? Thi tài thì động tác phạm quy, anh định để nó làm gì? Rút súng thì nhanh đấy, may ra đem lên phim còn có giá trị.”
Tần Cao Phong hạ thấp giọng xuống: “Lão Trần, đừng nói linh tinh, tôi bảo anh tới đây không phải để đả kích tự tin của cậu ta, lát nữa cổ vũ nhiều vào một chút. Sau đó dạy cho cậu ta cách bắn sao cho ổn định, tố chất tâm lý thì tốt rồi, nhưng mà nổ súng quá tùy ý thành nhiều tật, anh điều chỉnh giúp. Đừng nói những lời nhụt chí, có thể bước ra được bóng ma của sự kiện kia giữ được tâm cảnh ổn định là không đơn giản rồi, nhưng vẫn còn chông chênh lắm. Nhìn lại anh xem, anh không vượt qua được, đồng đội của anh năm xưa giờ ít nhất cũng là phó chi đội trưởng, anh nhìn lại bản thân xem thành cái gì? Cậu ta đã hơn anh rồi đấy.”
Trần Thập Toàn có chút xấu hổ: “Được được, nó hơn tôi, đội trưởng, đừng cứ lấy chuyện cũ của tôi ra nói mãi như thế, còn lần nữa là tôi xin điều khỏi đại đội một.”
Một lát sau Giản Phàm bắn hết ba băng đạn, thành tích miễn cưỡng chấp nhận được, ít nhất thì không bắn trượt phát nào. Trần Thập Toàn xem qua cũng hơi kinh ngạc, nếu ông ta bắn theo kiểu không ra thể loại gì như thế, đoán chừng đạt được thành tích này là cùng. Cũng thực sự là làm khó đội trưởng nghĩ ra biện pháp này, còn huấn luyện ra thành tích nữa.
Thế là Trần Thập Toàn trái lòng ca ngợi Giản Phàm một phen, rồi sửa lại những lỗi quá chướng mắt, thấy Giản Phàm bừng bừng hứng trí thì thầm thở dài, thằng bé này còn chưa biết mình học được thứ vô dụng.
Sau đó ba người luân phiên thi tài một phen, chơi hơn nửa tiếng mới về.