Chương 068 Nào hay lòng nghĩ gì. (2)
Tản mát ở khắp ngóc ngách, khắp tòa nhà ở Đại Nguyên, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tra cứu tin tức mới nhất và tin hot nhất trong ngày. Thu hút ánh mắt mọi người nhất không gì hơn hành vi giả tạo của Địa ốc Nhân Thông. Thời buổi tin tức lan truyền tốc độ ánh sáng, giao lưu thuận lợi biến thế giới trở nên nhỏ bé, vô số đôi tay gõ lên bàn phím chớp mắt truyền tới vô số chỗ khác.
Đoàn đội của Cửu Đỉnh đang hành động, đoàn đội Lý Uy ngầm triệu tập cũng đang hành động, đại lý bán nhà sợ thời cơ chớp mắt liền qua đều dùng tới vũ khí sắc bén nhất: Tin đồn.
Chớ coi thường tin đồn, năm ngoái từng ầm lên Đại Nguyên có động đất, thế là ngay giữa đêm có một nửa người dân sợ quên mặc quần chạy ra đường lánh nạn, thành trò cười toàn quốc. Năm nay lại tung ra tin giá nhà sụt giảm đánh trúng dây thần kinh của tuyệt đại đa số, không biết bao người chú ý tới chuyện này, nhưng tin rằng không thể ít hơn tin động đất.
Trong một quán net bình dân ở khu dân cư cách Học viện sư phạm không xa, xếp chi chít mấy chục bộ máy vi tính, đám thanh thiếu niên đeo tai nghe, nam có nữ có, xem phim, nghe nhạc la hét bắn CS, chơi Warcarft. Không gian kín, máy điều hòa, hơi người trộn với mùi khói thuốc không có chỗ thoát tạo thành nơi vô cùng độc hại.
Đó cũng là trạm trung chuyển tin đồn.
Lão tam Hoàng Thiên Dã đứng trước quầy móc ra một xếp NDT ném lên quầy, đối tượng tóc dài ngậm điếu thuốc không rõ là trông quán hay là ông chủ hớn hở đếm tiền đút vào túi. Một buổi chiều mà kiếm thêm được mấy trăm đồng tất nhiên là mừng húm, lật đật lấy chai nước mời thần tài.
“Này ông chủ, tối tìm người giúp tôi đẩy bài lên nhé, đừng để nó chìm xuống.”
Ông chủ nhẩm tính: “Tới sáng mai thì một nghìn.”
“800, không làm tôi tìm người khác.” Hoàng Thiên Dã mặc cả.
Ông chủ mắt đảo tròn: “Chơi, tiền trước.”
“Đừng có gạt tôi, nửa đêm tôi dậy kiểm tra.” Hoàng Thiên Dã lại đếm thêm 800 nữa ném lên quầy.
“Yên tâm đi, sáng mai nói chỗ đó là đống phế liệu hạt nhân cũng có người tin.” Ông chủ cắm cúi đếm tiền, người ta mưu đồ gì cũng không quan trọng bằng số tiền trong tay.
Giản Phàm thấy giao dịch đã thành khoác vai lão tam đi ra ngoài, liền nghe đằng sau ông chủ hô hào: “Này, mười phút một lần viết bài trả lời, không quan trọng nội dung, chửi um lên là được, chửi cả thế giới cũng không sao, miễn phí tiền mạng, sau 0 giờ thêm đồ uống.”
Nam nữ trong quán nhao nhao hưởng ứng.
Bỏ vài đồng một đám hưởng ứng bài viết cũng đáng, huống hồ là đám 9x cực kỳ hiếu sự lại có sức tưởng tượng. Chuyện hôm nay là thành quả nỗ lực của nhiều bên, tài liệu gốc tới từ chỗ Đường Đại Đầu cùng với ảnh photoshop, sau đó nhân viên kế hoạch của Cửu Đỉnh phát tán lên mạng, qua tay cư dân mạng chế ảnh bôi nhọ vài lần là thành đống phân ụp lên đầu Nhân Thông, sáng mai dậy tra chủ đề hot nhất trong đêm các diễn đàn, đảm bảo đập thẳng vào mặt thị dân.
Giản Phàm thấy không khí bên trong không tệ, quay đầu nhìn mấy cô gái quần short ngắn như quần lót co cả hai chân ngồi trên ghế mà lắc đầu: “Lão tam, sao bên trong đó nhiều trẻ vị thành niên thế, còn có mấy em gái nhỏ, chẳng trách mày cứ lêu lổng quán net, không vấn đề chứ?”
“Oa ca, mày lạc hậu rồi, thời anh em ta đã qua, chúng nó nhỏ nhưng gan lớn hơn đám 8x chúng ta nhiều, bọn 9x giờ lợi hại lắm, rặt một lũ não tàn, cho vài đồng bảo chúng công kích chính phủ chúng cũng dám.” Lão tam cười không thấy mắt đâu, chỉ là suốt từ chiều tới giờ làm mấy việc này, không rõ rốt cuộc làm gì: “Mày đang làm trò gì vậy, không phải là vì không mua được nhà nên hận đám kinh doanh địa ốc chứ? Mục đích là gì, hết bảo tao tìm lão đại lấy tư liệu lại tung tin đồn là sao?”
“Giờ người thù địch đám địa ốc nhiều lắm, nhưng không có tao trong đó. Đi thôi, mày chuẩn bị nước tương chưa đấy?”
“Rồi, mở quán thôi.”
Hai người rời quán net, lão tam tưởng hoa mắt, không ngờ đổi xe cảnh sát thành Honda rồi, đổi xe chưa nói, người cũng đổi luôn, cô gái áo tím kia không biết là tiểu thư hay em gái. Nghe giới thiệu mới biết là bạn mới, tên Tằng Nam.
Hoàng Thiên Dã len lét đánh giá cô gái lái xe, so với em gái váy trắng kia thì kém sắc hơn một chút, nhưng độ gợi cảm thì hơn hẳn, nhìn cách ăn mặc là biết cởi mở hoang dại, loại này lên giường là số một. Nói chuyện được vài câu lòng có chút ghen tỵ lại kiếm ở đâu rau ngon rồi. Tới khi xuống xe chuẩn bị về nhà bày quán vẫn ngoái đầu nhìn mãi.
Tằng Nam tới quá nửa chiều mới đón được Giản Phàm, hai người tới Uy Thịnh, lại tới Cửu Đỉnh, sau đó mới tới nơi này.
Tiễn lão tam đi rồi Giản Phàm chẳng về đội nữa, nói một câu tới quảng trường Trung Tây rồi hết, hứng trí nhìn cảnh sắc đường phố, coi mỹ nữ bên cạnh không tồn tại.
Xe đi được mấy phút, không khí quá trầm lắng, Tằng Nam mấy lần định tìm cơ hội lên tiếng lại thiếu chủ đề, cô biết Giản Phàm cực khéo ăn nói, chẳng hiểu sao giờ lại tích chữ như vàng, nếu chẳng phải trong ánh mắt nhìn mình vẫn còn chút tán thưởng thì cô hoài nghi xu hướng tình dục của y có vấn đề không chừng.
Xe đi tới đường Tân Hà, Tằng Nam cuối cùng cũng phá vỡ im lặng: “Giản Phàm nghe nói anh chia tay bạn gái rồi.”
“Ừ, thì sao?” Giản Phàm hờ hững đáp.
“Đang tốt đẹp sao chia tay, mà tôi nghe nói ai đó còn nổi điên đánh người.” Tằng Nam khích nho nhỏ, cô biết chuyện từ Đường Đại Đầu rồi chỉ ý đồ khuấy động tâm tình của Giản Phàm.
“Chuyện riêng tư, miễn trả lời.” Giản Phàm cộc lốc một câu.
“Tôi không địch bới móc chuyện riêng tư của anh, chỉ tò mò thôi mà, anh cao ráo đẹp trai như thế, không phải là không biết ăn nói lấy lòng con gái nên bị đá chứ?”
Chuyện qua một thời gian rồi, có lẽ trái tim bị nỗi đau làm vài phần chai sạn rồi, lại còn bị Tằng Nam khích bác, Giản Phàm không né tránh, hỏi lại: “Tôi hỏi cô một vấn đề, có một cái xe bus và một cái tàu hỏa yêu nhau, nhưng không bao lâu chia tay, nguyên nhân là gì?”
Tằng Nam nghe mà chẳng hiểu gì: “Vì sao?”
Giản Phàm đưa ra đáp án: “Hai người không đi trên một con đường, đó là nguyên nhân.”
Tằng Nam tựa hiểu tựa không, lại cảm giác lời Giản Phàm chua chát, không dám tiếp tục chủ đề này nữa, rủ rê: “Giản Phàm, tối nay tới hộp đêm chơi không? Tôi gọi đám chị em tới chơi uống rượu, bằng vào tửu lượng của anh, muốn tán mấy người cũng không thành vấn đề.”
Giản Phàm lắc đầu: “Không đi.”
“Này đừng hối hận nhé, giờ không phải anh tự do rồi sao? Vừa vặn giới thiệu cho anh một người, nghĩ cho kỹ hẵng từ chối, mỹ nữ tới chỗ tôi chơi đều là quản lý cao cấp của xí nghiệp, không thì là bà chủ nhỏ đấy, mỹ nữ như mây, em gái thành đàn.” Tằng Nam ra sức dụ dỗ.
Cô không biết Giản Phàm càng nghe càng thấy phiền, quay sang nói với vẻ cực kỳ phản cảm: “Chỗ cô, tôi hoàn toàn không thích, không phải nam nhân chơi đùa nữ nhân thì nữ nhân chơi đùa nam nhân. Lại còn thành đàn thành bầy? Cô trông tôi giống công cụ giải trí của nữ nhân lắm à?”
Càng nói càng cảm giác không khí căng thẳng, Tằng Nam không đáp lời, nhưng cô càng không dễ bỏ cuộc: “Vậy hết giờ làm anh làm gì? Hôm nay không phải hết việc rồi sao?”
“Tôi nói tôi bày quán bán hàng ở chợ đêm, cô tin không?”
“Lừa gạt.”
“Vậy tôi nói cái tên gầy gò bỉ ổi vừa rồi là ông chủ của tôi, cô càng không tin chứ gì?”
“Xì, chẳng có một lời nói thật.”
Giản Phàm nhún vai: “Thế thì tôi chịu rồi, nữ nhân các cô chỉ nghe lọt những lời nói dối, tôi nói đều là sự thực mà cô không tin.”
“Thôi đi, miệng nam nhân các anh chẳng có nổi một lời thật lòng, đặc biệt là anh.” Tằng Nam mất hứng chẳng buồn gợi chuyện với Giản Phàm nữa.