← Quay lại trang sách

Chương 077 Tự tin mười phần.

Đã 5 ngày trôi qua kể tử khi Cửu Đỉnh nghỉ kinh doanh, mây đen bao phủ trên bầu trời Cửu Đỉnh đã dần tan đi, buổi sáng bắt đầu có những chiếc xe mang biển các nơi tới bãi đỗ xe đã dọn dẹp sạch sẽ. Tấm biển "Trang trí nội bộ, tạm dừng kinh doanh" đã thu về, nụ cười của nhân viên tiếp tân vẫn tươi như cũ.

Hôm nay là ngày chính thức mở cửa đón khách, cũng là ngày chiêu đãi các nhà tiêu thụ tuyến dưới. Khi Nhân Thông còn đang sứt đầu mẻ trán thì Tương Cửu Đỉnh phái Trương Khải đi liên lạc với các nhà tiêu thụ, 53 nhà chỉ có 17 đã kiện lên tòa, cuối cùng sẽ có bao nhiêu nhà muốn lôi Cửu Đỉnh ra tòa chưa rõ, mọi khúc mắc nằm ở chỗ này.

Chuyện này là vấn đề của bản thân Cửu Đỉnh, ngay Lý Uy cũng không giúp được gì, một khi đưa pháp luật thì có trình tự của nó, dựa vào thủ đoạn lưu manh không có tác dụng. Mười mấy nhà kia có lẽ nhắm chuẩn vào nhược điểm này của Cửu Đỉnh nên ở chuyện bồi thường nên rất kiên quyết. Bồi thường hết không những lỗ lớn còn mất hết thể diện, nếu không bồi thường thì tòa án điều tra thiếu xót của bí phương không che dấu được.

Một trận mưa lớn ban đêm khiến không khí mát mẻ hơn rất nhiều, tuy đằng xa vẫn còn mây đen vần vũ, nhưng ở chỗ này thì trời quang mây tạnh rồi, bầu trời ngoại ô vẫn còn giữ được màu xanh ngắt, ánh nắng chiếu vào văn phòng rộng rãi, Tương Cửu Đỉnh không có tâm trạng để ý tới thời tiết, vừa lật xem tài liệu thi thoảng nhíu mày. Có chút nhìn không thấu ý đồ của Giản Phàm, những tài liệu này chỉ ra nhà tiêu thụ tuyến dưới khi chế biến món thịt ngâm có vấn đề, không tuân thủ đúng quy trình ghi trong hợp đồng chuyển giao công nghệ, nếu lên tòa cũng chỉ lưỡng bại câu thương, tuy đỡ hơn ban đầu hoàn toàn ở thế yếu, nhưng không thể giải quyết dứt điểm vấn đề, không rõ y còn dấu quân bài nào nữa.

Chẳng lẽ tới tận giờ này mà Giản Phàm còn dấu bí phương thực sự?

Tương Cửu Đỉnh thấy khả năng này, nhưng hắn thực sự không nghĩ ra cách nào nữa.

Dù sao hôm nay sân khấu là của Giản Phàm, đợi xem sao.

Cùng ở tầng 17 khách sạn Cửu Đỉnh, cách phòng tổng giám đốc ba gian phòng, có hai người đang tranh cãi, một là soái ca Giản Phàm, một là Trương Khải béo tốt.

Giản Phàm cởi bỏ cảnh phục, mặc vào bộ vest lam thẫm của quản lý trung tầng Cửu Đỉnh, đứng trước gương có vài phần chững trạc đàng hoàng của người tuổi trẻ thành đạt, nhưng mặt lại nhăn nhó cằn nhằn: Trời nóng như thế mặc sơ mi dài tay đã đủ nóng rồi còn muốn mặc vest nữa, mặc sơ mi thôi được không, tôi không thích mặc chính thức thế này.”

Thấy Giản Phàm tính cởi áo, Trương Khải giữ ngay lại: “Bộ này chuyên môn đặt may cho cậu đấy, năm mấy nhà tiêu thụ cùng tới, cậu mặc áo sơ mi, xắn tay rồi lên bục phát biểu còn ra cái gì? Đừng cởi nữa, lát nữa mặc xong tặng cậu được không?”

“Không thèm, bên trên còn đính tiêu chí của Cửu Đỉnh, nhìn là biết quần áo của giai cấp bị áp bức.” Giản Phàm chỉ ngực chỉ trước ngực, thấy không còn thời gian nữa đem bộ cảnh phục gấp gọn gàng treo lên giá.

Trương Khải thở dài chưa hết lo âu: “Giản Phàm, nếu đám nhà tiêu thụ không nể mặt thì sao?”

“Vậy thì chịu thôi chứ sao, đã sớm bảo các anh rồi mà không ai tin.” Giản Phàm bất mãn hừ một tiếng.

“Được, được... Chúng ta không đụng vào vết thương cũ nữa, chẳng qua tôi lo thôi.” Trương Khải cười khổ, nếu bảo đi phục vụ tổng giám đốc còn được, phải phục vụ chú nhóc kém mười mấy tuổi thế này, rất thiếu tự nhiên.

“Anh không yên tâm thì anh tự đi mà nói.”

“Thôi, thôi... Tôi không nói nữa.” Trương Khải đuối lý hơn đành phải nhún nhường.

“Chuyện này đơn giản thôi mà, giống hai đứa trẻ đánh nhau, anh ném đất vào tôi, tôi chét bùn lên mặt anh, cả hai đều bẩn thỉu ai sai? Lúc ấy thì ai nhanh mồm người ấy có lý.” Giản Phàm nói hời hợt.

Trương Khải dọn dẹp đống tài liệu trên bàn: “Dù thế nào tôi cũng cám ơn cậu, có thứ này chúng tôi không tới mức ra tòa không phản bác được, cậu tranh thủ thời gian đi, người sắp tới đủ rồi.”

Vừa nói tới đó thì có tiếng gõ cửa, còn cho rằng là tổng giám đốc không yên tâm tới xem, Trương Khải mở cửa ra, không ngờ là Tương Địch Giai đứng đó, nhìn Giản Phàm trong bộ vest rất có dáng vẻ của nhân sĩ thành đạt, ánh mắt có chút tán thưởng.

“Cô Tương, có việc gì sao?”

“Có.”

“Vậy hai người nói chuyện.” Trương Khải biết Giản Phàm chịu giúp Cửu Đỉnh nhờ có tác dụng lớn của đại tiểu thư, quan hệ hai người rất khó nói, biết ý ra ngoài đóng cửa lại.

Giày xăng đan trắng gót cao, váy quá gối, vải voan nhẹ che hờ cánh tay, thấp thoáng nhìn thấy chút khe ngực, nhìn lên thêm chút nữa là gương mặt tuyệt mỹ, nhìn từ trên xuống dưới, Giản Phàm không hề che dấu dục vọng chiếm hữu tham lam.

Tương Địch Giai "phì" một tiếng, không nhịn được cười: “Cậu làm sao thế? Cứ như chưa bao giờ thấy tôi vậy.”

Giản Phàm trấn định lại: “Mấy ngày không gặp chị rồi.”

“Mấy ngày qua bên ngoài không yên ổn, tôi ở cùng chị dâu tôi không đi đâu... Muốn gặp tôi vì sao không gọi điện?” Tương Địch Giai vẫn đứng sát bên cửa, hai tay chắp sau lưng, chăm chú nhìn Giản Phàm, ôn nhu nói.

“Tôi... Tôi ngại không làm phiền chị.” Giản Phàm ngượng ngùng, bắt đầu lại không phải dễ dàng.

“Tôi biết mọi chuyện rồi, bất kể cậu làm thế vì mục đích gì, cảm ơn cậu.” Tương Địch Giai khôi phục nụ cười, khôi phục dung nhan rực rỡ ngày trước.

“Còn chưa kết thúc mà, chưa biết kết quả thế nào.”

“Chuyện này không làm khó được cậu, có thể nhìn ra nhu cầu của các bên, thuyết phục hai xí nghiệp vốn không có qua lại gì trong thời gian ngắn bắt tay hợp tác với nhau, không phải người thường có thể làm được.” Tương Địch Giai có vẻ còn tự tin hơn Giản Phàm, bước tới trước mặt Giản Phàm, ngước mắt lên nhìn y, nói câu cuối: “Tuy hợp tác này chỉ là một cái cớ.”

“Đều có lợi mà, bọn họ cầu mà không được, không can hệ quá lớn tới tôi.”

“Vậy hôm nay thì sao? Có mấy phần tự tin?”

Liên quan tới chuyện bí phương, giới hạn của Tương Cửu Đỉnh là trả lại tiền truyển nhượng kỹ thuật, bồi thường không quá 20% tổng kim ngạch, còn bây giờ trừ mười mấy nhà đưa lên tòa, dùng pháp luật giải quyết, số còn lại kẻ này tham lam hơn kẻ kia, đỏi hỏi cực lớn.

Đó là lý do hôm nay Giản Phàm ở đây: “Không nhiều, tận lực thôi.”

“Lừa tôi, cậu mà làm chuyện không nắm chắc à?”

“Thật đấy.”

“Nói mau.” Tương Địch Giai đưa tay nâng cằm Giản Phàm, làm ra vẻ bá đạo, ra lệnh đùa nghịch.

“Thực sự chưa tới lúc cuối cùng, không ai biết có chuyện bất ngờ gì xảy ra.”

Nghe tới ba chữ "chuyện bất ngờ", nụ cười trong mắt Tương Địch Giai còn sáng hơn ánh nắng ngoài cửa, mơ màng nhìn vào đôi mắt sáng tựa sao: “Nếu bây giờ xảy ra chuyện bất ngờ thì sao?”

Tim Giản Phàm đập mạnh như trống đánh, hai lần hôn nhau đều trong đêm, không thấy được gương mặt trắng sứ của Tương Địch Giai hồng lên nhanh chóng, yết hầu cử động, vừa định nói gì thì Tương Địch Giai đặt tay lên môi "suỵt" một tiếng.

Xung quanh như đều yên tĩnh lại, hai người như ăn trộm, bốn mắt nhìn nhau, tim đập rộn ràng, khao khát nóng bóng tràn ngập, Giản Phàm mấy lần muốn đưa tay lên chủ động ôm lấy Tương Địch Giai, không biết cái gì cứ ngăn y lại, cuối cùng vẫn là Tương Địch Giai nhón chân, đưa cánh môi hồng nhuận ướt át tới.

Giản Phàm rốt cuộc tự nhiên đưa tay lên ôm lấy thân thể ấm áp của cô, vòng tay siết chặt lấy tấm eo thanh mảnh mềm mại như không xương

Cả hai trao nhau nụ hôn rất dài đầy đam mê, tựa hồ như vô ý thức, bàn tay Giản Phàm vuốt dọc thân hình mơn mởn đầy nhựa sống, tay phải chầm chậm dời lên đồi ngực nảy nở của cô. Khi tay trái y vòng qua lưng lách qua áo tiến lên lên, Tương Địch Giai người run rẩy, tóm lấy tay y khẽ đẩy ra. Giản Phàm như chưa đã thèm lại ghé đầu tới, Tương Địch Giai cười khanh khách hôn nhanh một cái như chuồn chuồn chấm nước, vén lọn tóc ra sau tai, gò má đỏ như máu, đôi mắt hàm chứa xuân tình long lanh quyến rũ, bao hàm cả thẹn thùng, xen lẫn với niềm vui và tình ý miên man.

“Hiện giờ tự tin được mấy thành?”

“Mười thành.” Giản Phàm mỉm cười, môi vẫn còn vấn vương cảm giác mềm mại, ướt át trái tim của y lại lần nữa xao động bồi hồi, giọng nói dứt khoát, uy vũ hiên ngang so với ông chủ lớn nắm trong tay tài sản bạc tỳ còn tự tin hơn mấy phần.