Chương 085 Trái tim đã tổn thương. (3)
Tiếng khóc tuyệt vọng cùng tiếng bước chân truyền tới, bia nhỏ tí tách trên mặt, nhỏ xuống bàn, Giản Phàm thè lưỡi liếm, liếm từng giọt nước đắng chát nhưng hoàn toàn không có ý định đuổi theo.
Mọi thứ thực sự chấm dứt rồi.
Khi Phí Sĩ Thanh hầm hầm từ ngoài đi vào thì Giản Phàm đang uống bia như không có chuyện gì, vốn có vài phần nuối tiếc cho hai người, có điều bộ dạng dửng dưng của Giản Phàm làm lửa giận bùng lên, chỉ mặt chửi: “Oa ca, sao mày càng ngày càng khốn nạn thế, một câu an ủi mà cũng không nói được à? Mày thấy mày trừ cái mặt đẹp trai ra thì còn có cái mẹ gì nữa không? Hương Hương theo mày bảy năm, cuối cùng mày không nói được một câu tử tế à? Đó là chuyện con người làm à, mày thành loại này rồi sao?”
“Thành loại gì?” Giản Phàm đặt cốc bia xuống.
Phí Sĩ Thanh hai mắt rừng rực lửa giận nhìn như nhìn kẻ thù giết cha giết mẹ: “Vô sỉ, ích kỷ, hèn hạ, máu lạnh.”
Giản Phàm bình thản nói: “Phí Béo, giờ mày nói ngày càng hay rồi, đúng là đặc tính nhân viên chính phủ, cảnh sát nào có trình độ đó. Chuyện tình cảm mày hiểu được bao nhiêu? Mày ngay cả bạn gái còn không có mà lải nhải à?”
Phí Sĩ Thanh nghẹn mất một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi: “Tao không hiểu tình cảm, đúng, nhưng tao hiểu mày, mày là cái mẹ gì mà chỉ trích người ta? Đánh người ta, bóp cổ người ta suýt chết, mày ghê gớm quá... Hương Hương chỉ là nhất thời dao động, mới hôn một cái thôi, còn mày số nữ nhân mày từng hôn từng sờ còn ít à? Hiện giờ bạn trai những nữ nhân đó tới mày cũng đánh chết à? Đm, Oa ca, sao mày lại như thế? Hương Hương lấy tên mày mua nhà, một nữ nhân làm tới mức đó, tình cảm lớn cỡ nào? Hợp thì hợp không hợp thì tan, mày làm người ta thành ra như thế...”
“Tao ghét phải biện minh, cũng không muốn thành thằng hèn đi nói xấu bạn gái cũ, mày đã nói thế rồi, tao nói cho mày biết, mày không không hiểu Hương Hương, công tác và cuộc sống với cô ấy là hàng đầu, tình cảm là thứ yếu. Tao nghĩ cô ấy sở dĩ nhẫn nhịn tao là vì nghĩ tới 7 năm tình cảm, có lẽ sớm muốn chia tay tao rồi, nhưng vì có được 20 vạn mà gác lại. Sở dĩ dùng CMT của tao để mua nhà, để sau này chặn họng tao không có gì để nói, quản giữa hai bọn tao, luôn là do cô ấy chủ đạo, cô ấy biết lấy tên tao hay tên cô ấy thì vẫn là của cô ấy...” Giản Phàm giọng đều đều như trần thuật một sự việc, ẩn chứa trong đó là trái tim bị tổn thương sâu sắc: “Cuộc sống trong thành phố khiến tình cảm giữa bọn tao chỉ còn lại tình dục mà thôi, không còn không gian cho tình cảm nữa rồi. Kỳ thực cô ấy một mình ở thành phố, cần nhất không phải là tình cảm, mà là một cái nhà, một nam nhân có tiền, có địa vị, để cô ấy cảm thấy có thể diện, để trở thành người thành phố. Tao không có loại năng lực ấy, bây giờ tao còn chưa phải là người thành phố... Tao nói rồi, mày không hiểu cái mẹ gì cả, mày đừng bừa bãi xen vào chuyện của bọn tao, mấu chốt không phải đánh người hay không nói gì tử tế, tao nói rách miệng cũng thay đổi được hiện thực không? Thằng ngu, mày không hiểu à?.. Chuyện này tóm lại rất đơn giản, tao không có thứ cô ấy cần.”
Phí Sĩ Thanh bần thần lẩm bẩm: “Cuộc sống chẳng phải là cơm áo gạo tiền sao, quan tâm coi trọng những cái ấy thì có gì sai.”
“Đúng, cô ấy không sai, tao không nói cô ấy sai.”
“Vậy thì sao?”
“Hôm đó chỉ là một sai lầm trùng hợp thôi, kích động của tao làm chuyện xảy ra theo hướng tồi tệ chứ không thay đổi kết quả, nếu không có ngày hôm ấy, bọn tao sẽ lặng lẽ đường ai nấy đi... Tao phiền rồi, tao chịu đựng đủ rồi, tao quan tâm tới cô ấy thì cô ấy thấy tao làm chuyện thừa thãi, tao yêu thương nhường nhịn cô ấy thì cô ấy nghĩ tao nhu nhược hèn yếu, mọi thứ tao làm cho cô ấy, cô ấy đều coi khinh. Cô ấy cũng không cần tao, mà là cần một nam nhân có lương cao, có thân phận có địa vị, chứ không phải kẻ cô ấy cho là vô tích sự như tao.” Giản Phàm dần dần không kiểm soát được cảm xúc nữa, có câu, trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn sẽ thua, Giản Phàm thua rồi, dù bề ngoài cố gắng tỏ ra bình đạm ra sao chỉ là giả, lần này y thua thảm.
“Tao muốn thành người vô tích sự sao? Nhưng tao có điều kiện kia không? Tao dù có làm cảnh sát chính thức, lương tháng chỉ có 4000, cha mẹ tao không quyền không thế, tao vẫn là thằng vô tích sự, tao lấy gì mà giữ cô ấy? Đm mày chứ, mày thì biết cái chó gì hả? Thằng béo ngu như lợn, ai bảo mày làm thế? Ai bảo mày dẫn cô ấy tới đây hả?”
Phí Sĩ Thanh nhận ra mình hiểu lầm thằng bạn, ngượng ngùng ngồi xuống, cảnh đẹp khó lâu dài, vợ chồng nghèo nhiều xung đột, chuyện này đã không lạ nữa, nghĩ rồi an ũi: “Tao thấy Hương Hương giận như thế là vì trong lòng còn có mày... Thôi, tao không khuyên mày nữa, mày tự chọn làm người thế nào là quyền của mày, sinh ra trong gia đình thế nào thì không ai được chọn. Tao chẳng qua thấy vẻ dửng dưng của mày mà giận... lão tam nói đúng, nữ nhân dùng một ngày thì dễ, cưới cả đời thì khó.”
Giản Phàm lắc đầu thê lương, thằng béo không biết xưa nay y luôn hâm mộ gia thế của nó, cái thằng ăn no rồi ngủ, ngủ lại ăn. Nhớ lại, thời gian Hương Hương nhiệt tình ôn nhu với mình nhất là lúc ở khách sạn Cửu Đỉnh, cơm bưng nước rót tới tận nơi. Đó mới là cuộc sống cô ấy khao khát chứ không phải là chàng trai dậy sớm nấu cho một nồi cháo nhạt.
Càng nghĩ càng thấy cay đắng, chẳng ăn nữa, chẳng uống nữa, vào mồm chỉ có một vị thôi.
“Đừng giả vờ thâm trầm nữa, mày không phải là loại đó, tao có một chuyện nói ra, nhất định làm mày cuống lên, tin không?” Phí Sĩ Thanh không chịu được bộ dạng giả dối của Giản Phàm.
“Mày có rắm thì phun đi.” Giản Phàm mắng.
“Ừm, chuyện mày đánh nhau.” Phí Sĩ Thanh ấp úng: “Mẹ mày biết rồi.”
Giản Phàm như bị sét bổ trúng đầu, đứng phắt dậy tóm cổ áo Phí Sĩ Thanh, hung dữ chửi: “Có phải cái mồm nát của mày nói không, đm, hôm nay không đánh mày không được.”
Phí Sĩ Thanh hôm nay vô ý chọc vào chỗ đau của thằng bạn, biết chuyện mình làm vô tình còn khiến quan hệ Giản Phàm và Hương Hương tệ hơn, rối rít giải thích: “Này này, Oa ca, mày nghe tao nói đã, không phải tao đâu, mày đánh sai người là hối hận đấy. Buông tao ra.”
Hai người đánh nhau từ nhỏ, Phí Sĩ Thanh to béo cũng chẳng sợ thiệt, nhưng mà bộ dạng Giản Phàm bây giờ làm hắn tái mặt.
“Nói đi, là chuyện gì?” Giản Phàm ném thằng béo xuống, giọng như tra khảo tội phạm.
“Chó cắn Lữ Đồng Tân, chuyện này không liên quan tới tao, Hương Hương mùng 1 tháng 5 không về nhà, mẹ cô ấy lên tình thành tìm, sau đó biết chuyện liền tìm mẹ mày... Hai đứa chúng mày thì chả sao, nhưng mẹ hai nhà đánh nhau rồi, mẹ cô ấy nói mày dụ dỗ con gái bà ấy, bây giờ phá hỏng chuyện tình cảm của người ta, đánh bạn trai của người ta, không tha cho mày. Mẹ mày thì nói con gái theo đuổi mày có cả biển, tới tận nhà xin làm con dâu còn chẳng nhận. Hai bà mẹ làm ầm làm ĩ lên, cả tiểu khu đều biết, nếu không có cha mày thì đánh nhau rồi.” Vừa nói một cái là Phí Sĩ Thanh quên hết, càng nói càng hưng phấn.
Giản Phàm thì càng nghe mặt càng thê thảm, giật tóc đấm đầu không thôi: “Ầm ĩ như thế sao tao không biết? Khi nào?”
“Một tháng trước khi tao về nhà đi tới quán thăm cha mày, cha mày với chú mày dẹp yên chuyện này rồi, cha mẹ mày sợ ảnh hưởng tới tâm tình của mày nên không nói, dù sao mẹ mày cũng không thích Hương Hương, nói Hương Hương tâm khí quá cao, mày không nuôi nổi, chia tay là tốt nhất.” Phí Sĩ Thanh nói đi thăm cho hay chứ rõ ràng là tới Đệ nhất oa ăn chực: “Oa ca, sao tao nghe nói mày theo đuổi chị Tương, mày nói đầu tao có bệnh, óc mày lọt nước thì có. Đến Hương Hương mà mày còn không giữ nổi, làm sao giữ nổi đại giả khuê tú như người ta?”