← Quay lại trang sách

Chương 033 Bệnh tới như núi lở. (1)

“Phiền cậu còn nghĩ cả chuyện này, được, tôi nói với đội trưởng Lục, vấn đề không lớn, Trần Thập Toàn là tay súng có tiếng, dù lụt nghề thì vẫn hơn cảnh sát thực địa thông thường.” Đúng là một chàng trai tốt bụng, vẫn nghĩ tới người khác, Hồ Lệ Quân xúc động, khẽ an ủi.

“Vậy chị Hồ, tôi có thể xin nghỉ phép không?” Giản Phàm đột nhiên hỏi.

“Nghỉ phép? Cậu có vấn đề à? Vụ án đang tới lúc quan trọng, đây là cơ hội lớn của cậu, cả đời chưa chắc đã gặp được vụ án lớn thế này đâu.” Hồ Lệ Quân tức thì nổi nóng, trầm giọng hỏi: “Cậu nghỉ phép làm gì?”

Giản Phàm chẳng có chút xấu hổ nào, đường đường chính chính nói: “Ngủ chứ còn làm gì nữa, 48 tiếng rồi tôi gần như không nghỉ ngơi, chị nghĩ làm thám tử mà dễ à? Đi qua 8 đồn công an, hỏi mấy chục cái quán tạp hóa nhỏ, hơn một trăm người, mấy chục địa điểm, chết cóng trong đêm, vậy mà chưa đủ để được nghỉ à?”

“Được rồi, cho phép nghỉ, cậu đợi đó.” Hồ Lệ Quân vừa bực mình lại vừa buồn cười, chàng trai này làm người ta không bao giờ đoán được y sẽ nói gì làm gì. Cô bỏ Giản Phàm lại, đi tới chỗ Lục Kiên Định nói vài câu, Lục Kiên Định và Tần Cao Phong đều nhìn về phía Giản Phàm vẫy tay, coi như là đồng ý rồi. Hồ Lệ Quân quay lại đưa Giản Phàm lên xe, vừa ngồi xuống nổ máy mới chợt nhận ra: “Xe ai thế này?”

“Mượn đấy.” Giản Phàm dựa vào cửa sổ đáp.

“Cậu thật có duyên với các cô gái, nhìn là biết xe nữ rồi.”

“Ánh mắt tổ trưởng Hồ thật tốt.”

“Không được gọi là tổ trưởng Hồ nữa.” Hồ Lệ Quân quay đầu lườm Giản Phàm: “Cậu vốn gọi tôi là chị Hồ, sao ngày càng xa lạ thế?”

Giản Phàm chỉ mỉm cười không đáp, xe khởi động, chậm rãi rời con đường nông thôn sình lầy đi lên đường lớn, Hồ Lệ Quân có rất nhiều lời muốn nói mà không biết nói thế nào, mấy lần nhìn Giản Phàm, chỉ thấy bám lấy bảng điều khiển, ánh mắt lưu luyến nhìn khung cảnh nông thôn xung quanh, có vẻ như rất thích nơi sơn dã hoang vu này.

Xe đi vào thành phố thì nhận được điện thoại, Hồ Lệ Quân nghe xong, vươn tay sang vỗ nhẹ Giản Phàm một cái nói: “So sánh ra kết quả rồi, một trong số nghi phạm tên là Mã Thủ Nghĩa, người Ninh Hạ, một năm trước mãn hạn tù, tội cố ý gây thương tích. Không biết có đúng người không?”

“Không sai được đâu, còn nhớ Ngô Đích nói gì không? Diện tích hơn 6000 mét vuông tỉ lệ tìm ra chỗ tập bắn còn khó hơn tìm nghi phạm, nếu chỗ tập bắn đã tìm ra thì tỉ lệ sai lầm là rất nhỏ.” Giản Phàm hết sức tự tin nói, không quên mỉa mai Ngô Đích một câu.

“Giỏi lắm, không ai ngờ được lại có đột phá ở đây, nếu như tôi tin tưởng cậu hơn thì đã tranh thủ được thêm một ngày.” Hồ Lệ Quân chân thành nói.

“Chẳng sao, tôi bị người ta không tin cũng quen rồi... Huống hồ tôi cũng chứng thực được một điều, tôi không được đào tạo chính quy như mọi người, nhưng tôi có con đường của riêng mình. Trong mắt mọi người họ là nghi phạm, tất cả suy luận đều đi từ góc độ tâm lý tội phạm mà ra. Còn với tôi, họ là con người bình thường, phải ăn uống ngủ nghỉ... Tối qua tôi bật đèn pin đi qua nơi này, chứng minh con đường của tôi là đúng, bọn chúng đã ở đây, mẩu thuốc lá, rác thái sinh hoạt ném bừa bãi, tôi đi tìm người, tôi không theo dấu tội phạm, cuối cùng tôi đúng. Ha ha ha.” Giản Phàm cười mệt mỏi nhưng hết sức mãn nguyện, phá được án là một phần, phần khác y đang dần tìm được giá trị tồn tại của bản thân.

Lái xe trong thành phố mà Hồ Lệ Quân vẫn đi với tốc độ khá cao, tay lái rất vững vàng đáng tin, gió lùa qua cửa sổ thổi bay mái tóc mới dài lại tới vai, mắt nhìn dáng vẻ đắc ý trẻ con của Giản Phàm qua cửa kính, khóe môi hơi cong lên khen ngợi: “Cậu có tiềm chất thành cảnh sát ưu tú.”

Giản Phàm bĩu môi lắc đầu: “Vô vị, tôi không thèm, giờ không, sau này cũng không.”

“Vì sao?”

“Ài, công việc và cuộc sống phải cân bằng, nghề nghiệp phải là lạc thú của cuộc sống mới có ý nghĩa, nhìn chị đi, tăng ca ngày đêm, mắt đỏ như thỏ rồi. Công tác biến thành thứ thuốc độc thúc đẩy người ta chóng già và chết, cuộc sống phải có quy luật, coi thường thứ quy luật này là hãm hại bản thân. Tôi không lấy sức khỏe đi đổi tiền lương đâu... Chị Hồ, chị không thấy mình ngày càng già à? Lần sau gặp chị có khi tôi gọi chị là dì Hồ mất.” Giản Phàm nói tới đó bị chính bản thân làm bật cười.

“Muốn ăn đòn đấy à?” Hồ Lệ Quân trừng mắt lên, nhưng vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, đúng là mắt đầy tơ máu, sắc mặt kém đi rất nhiều, chẳng lẽ mình già thật rồi? Cô còn chưa 30 cơ mà.

Xe dừng ở cổng đại đội một, người trong đội vội vàng tới giúp, không còn nhiều người ở đội nữa, bị điều đi hết rồi. Hồ Lệ Quân cũng là người từ đại đội một ra, thuần thục đưa Giản Phàm vào phòng, đi lấy nước, còn vào bếp lấy một chậu nước nóng, khi quay lại thì không nhịn được cười, Giản Phàm đã quá mệt, tùy tiện vứt quần áo bẩn sang bên, kéo chăn che qua loa rồi ngủ.

Hồ Lệ Quân xắn tay áo, tỉ mỉ dùng khăn mặc lau bùn đất trên chân tay Giản Phàm, kéo lại chăn, Giản Phàm ngủ rất say không biết gì cả, đứng lên kéo rèm cửa sổ xanh da trời, che bớt ánh nắng chiều vào phòng, thuận tiện quan sát gian phòng như cái hộp nhỏ. Đồ đạc không nhiều, rất đơn sơ, thoang thoảng một mùi thơm nhẹ, không phải mùi thơm của hóa chất mà mùi thơm của ánh nắng và không khí sạch sẽ, không hề giống phòng của một chàng trai trẻ, nhất là còn độc thân. Cô vào phòng đám đồng đội nam trong đội rồi, chỉ muốn bịt mũi, hôi chết người, quần áo bẩn vứt tứ tung, vỏ đồ ăn không thu dọn, phòng Giản Phàm không thấy thứ đó.

Một cái giường đơn, kê sát giường là cái bàn, không có ghế, bên trên đặt laptop, giấy tờ, một cái giá sách treo tường có hai tầng, trên đó có không ít sách, Hồ Lệ Quân nhín lướt qua danh mục thấy “Văn hóa ẩm thực các miền”, “Trung dược trong cuộc sống hiện đại”, “Tái tư duy tương lai”, “Kỳ công của bộ óc”, có thể nói là đủ loại từ ẩm thức, y dược tới kinh tế, tâm lý, không phải chỉ để khoe chứ? Hồ Lệ Quân có chút nghi ngờ chọn một cuốn sách xem thử, vừa mở ra xem vài trang thì hết sức bất ngờ, cuốn sạch bị dùng bút đỏ gạch chân, khoanh tròn, thậm chí là chú thích chi chít bên lề, chứng tỏ Giản Phàm không chỉ đọc mà còn nghiền ngẫm rất kỹ, cô xem liền mấy cuốn sách, đều như thế cả.

Cảm giác thật khó tin, nhìn Giản Phàm thế nào cũng không giống một người thích đọc sách, bên ngoài vô tâm hời hợt, ai ngờ đằng sau cậu ấy nỗ lực như thế.

Chàng trai này thực sự là câu đố khiến người ta luôn bất ngờ.

Quay đầu nhìn Giản Phàm, gương mặt hơi nhợt nhạt, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới vẻ điển trai mà ngược lại thêm vào chút phong sương thành thục. Trong lòng Hồ lệ Quân chợt sinh ra một cảm giác kỳ lạ mà chính cô cũng không thể hình dung, Giản Phàm đã trưởng thành rất nhiều so với lần đầu hai người gặp nhau. Lúc đó là chàng trai non nớt, chỉ chực bỏ cuộc, lần đầu đi tiếp cận nghi phạm, hai chân nhũn cả ra không bước nổi, cần cô dùng biện pháp mạnh kích thích.

Những hình ảnh khó quên, không ngừng hiện lên trong đầu Hồ Lệ Quân, nét mặt cô cũng thay đổi muôn màu muôn vẻ, lúc thì buồn bã, lúc thì vui vẻ, lúc thì suy tư, lúc lại tò mò...

Bất tri bất giác, Hồ Lệ Quân nhận ra mình ngồi xuống bên giường từ lúc nào, tay đưa ra vuốt ve gò má xương xương ram ráp, mắt nhìn chăm chăm không dời, trái tim phẳng lẳng rất lâu bắt đầu có nhịp đập mạnh mẽ, hơi thở mình có chút dồn dập.

Một ý nghĩ táo bạo nảy ra, cô muốn hôn Giản Phàm một cái.

Cảm giác đó hẳn là rất tuyệt.

Đầu cúi xuống rồi, một tay giữ tóc không xõa xuống, môi đưa ra, ở rất gần, ngửi thấy cả hơi thở nam nhân đậm đặc, nhưng mãi không hạ được quyết tâm, cố áp trái tim đập rộn rã xuống, rón rén ra ngoài, không nhịn được, nhìn thêm lần nữa mới đóng cửa.