← Quay lại trang sách

Chương 043 Đại tiệc mừng công. (2)

Hết cách, Giản Phàm đành phải dùng sức kéo Trần Thập Toàn đi, vất vả lắm mới ra được tới đường, đang định bắt taxi thì có người gọi tên, tưởng ai, té ra là Hồ Lệ Quân trông có vẻ tỉnh táo, lấy chìa khóa mở xe gọi: “Lên đây, chị đưa cậu về.”

Động tác cực kỳ hào sảng, cứ như nữ hiệp trong phim vậy, Giản Phàm không từ chối được, dìu Trần Thập Toàn đang nói năng lung tung vào xe, vừa mới thở phào ngồi xuống thì xe phóng vèo đi làm y ngã dúi dụi, Giản Phàm bò lên ghế hét: “Này này chị Hồ, cho tôi xuống, tôi bắt taxi được rồi.”

Hồ Lệ Quân cười to, mở toang cửa sổ ra cho gió đêm lồng lộng ùa vào, tóc cô bị thổi ngược ra sau, mắt híp lại xem chừng thích chí lắm, xe đi tuy nhanh nhưng rất vững, xem ra tửu lượng không chỉ như thế. Giản Phàm yên tâm được một chút, tới nơi hai người dìu Trần Thập Toàn về nhà, còn bị vợ người ta mặt nặng mày nhẹ một phen.

Trên đường về chỉ có hai người, hơi men trong người Hồ Lệ Quân hình như bốc lên rồi, xe càng lúc càng nhanh, vòng qua đường vành đai, hú còi cảnh sát inh ỏi, thấy cảnh sát tuần tra giao thông cũng chẳng ngừng, lao thẳng vào đường Trung Nguyên, rẽ qua đường Bình Dương. Cứ nghĩ cô sẽ đi tới đường Ngũ Nhất, không ngờ lại vượt qua, đi tới đường hoa Viên, Giản Phàm liên tục phải hô chậm thôi. Hồ Lệ Quân háy mắt cười trêu chọc, rẽ vào tiểu khu Nghệ Uyển, đi thêm mấy chục mét, phanh két lại.

Suốt dọc đường bị hành cho xây xẩm mặt mày, Giản Phàm có hơi bực: “Chị Hồ, nếu bị cảnh sát giao thông bắt được thì có trò hay để xem đấy, ngày mai trang nhất các báo giật tiêu đề (Nữ cảnh sát Đại Nguyên quá điên cuồng, say rượu đua xe giở trò lưu manh), đội trọng án lập tức dương danh Đại Nguyên... Mà đây là đâu?”

“Nhà tôi.” Hồ Lệ Quân rõ ràng say rồi, cứ cười một mình, làm như vừa rồi lái xe điên vui lắm, chỉ căn nhà bên cạnh: “101, cái nhà không có đèn ấy, hôm nay chưa đã, chúng ta uống thêm vài chai đi.”

Hôm nay từ chi đội trưởng tới các đội trưởng rồi cảnh sát phía dưới, người này điên hơn người kia, Giản Phàm coi như lĩnh giáo độ chơi của cảnh sát rồi, từ chối lời mời thịnh tình của giai nhân: “Đừng uống nữa, chị uống quá nhiều rồi đấy, uống nhiều hại người.”

Hồ Lệ Quân phất tay coi thường: “Ai uống nhiều? Xì... Chút rượu đó chưa đủ nhét kẽ răng.”

“Hả... Chị làm gì thế?” Giản Phàm đang định nói, không ngờ Hồ Lệ Quân đột ngột ngồi ngay vào lòng Giản Phảm, tay phải ôm lấy cổ y, bờ môi tươi tắn động lòng người ghé sát tới môi y, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, theo bản năng ngả người lùi lại tránh, nhưng mắt thì lại nhìn xuống, thấp thoáng qua khe cổ áo là đổi ngực tròn đầy, chưa kể cặp mông tròn kia cứ cọ lên đùi, cổ họng ho rằng, quên cả hồn vía ở đâu.

Dưới ánh đèn tù mù, đôi mắt Hồ Lệ Quân lại sáng khác thường, giống như nhìn con mồi của mình, tủm tỉm cười: “Cậu đoán xem.”

“Chị Hồ..”

Giản Phàm chỉ nói được nữa câu thì Hồ Lệ Quân ôm lấy cổ như bắt gà, xe nhỏ không gian hẹp, trốn đâu cho thoát, còn đang bàng hoàng thì mùi rượu mùi thân thể nữ nhân đã ập tới, tim đập cuồng loạn. Cái lưỡi đầy tính xâm lược của Hồ Lệ Quân cuốn chặt lấy lưỡi y, không sao chống đỡ nổi. Được nước lấn tới, Hồ Lệ Quân nghiêng người, đè Giản Phàm xuống ghế, ôm lấy Giản Phàm hôn. Giản Phàm chỉ thoáng bất ngờ rồi cũng phối hợp, nhưng Hồ Lệ Quân không giống bất kỳ nữ nhân nào y từng gặp, cực kỳ hoang dại. Mùi rượu quyện với mùi da thịt luôn tỏa ra ngào ngạt gây cho y một cảm giác lâng lâng đê mê rồi dần sang sợ hãi vì không phải cô hôn mà như gặm, giống gặm xương gà.

Giản Phàm bị hôn tới đau, lấy hết sức bình sinh mới đẩy được Hồ Lệ Quân ra, sợ hãi bịt lấy miệng. Hồ Lệ Quân ngồi phịch xuống, cười sảng khoái: “Ha ha ha, nhờ cậu sáng nay nhắc nhở, tôi biết mình phải sống thế nào rồi, sau này thoải mái phóng xe, bắt kẻ xấu, sau đó trêu ghẹo soái ca... Cuộc sống tươi đẹp như thế, tôi cũng nên tự điều chỉnh rồi.”

Giống như do say rượu, lại giống như ủ mưu đã lâu, có điều xác thực là thành công rồi, Hồ Lệ Quân hết sức đắc ý, nhìn Giản Phàm bị mình ức hiếp cười phóng túng. Giản Phàm hậm hực chùi mép: “Chị dám lấy tôi ra làm công cụ phát tiết.”

“Hi hi, cậu nói là phải phát tiết còn gì, biện pháp này không tệ, cảm giác thật tốt.” Hồ Lệ Quân xách túi lên mở cửa xe, quay đầu sang giọng giáo huấn: “Năm ngoái cậu sờ tôi, bây giờ tôi đòi lại, xe thuộc về cậu, mai đưa tới đội trọng án cho tôi.”

“Hừ, chị đừng cao hứng quá sớm.” Giản Phàm cười gằn chỉ chỉ: “Chị nhìn đi.”

“Á...” Hồ Lệ Quân thình lình nhận ra điều gì, sờ ngực, không ngờ vừa rồi quá đắc ý, bị Giản Phàm giải trù vũ trang lúc nào không biết, áo lót lỏng lẻo tuột một bên, cổ áo bị banh ra, lộ quá nửa bầu vú nõn nà, hai tay ôm ngực.

Giản Phàm đập ghế cười hết sức khoái chí, giờ tới lượt y đắc ý rồi, tay nghề mình chưa xuống: “Xin chị đấy, muốn phi lễ thì nhìn đối tượng hẵng được không, coi tiểu lưu manh là dê non à? Có biết đó là gì không? Niêm hoa cởi cúc chỉ đấy, còn nhanh hơn chị rút súng, tôi khổ luyện nhiều năm, cởi bra nữ nhân chưa bao giờ sai.”

Nhìn Hồ Lệ Quân thường ngày oai hùng lấn át cả nam nhân, lúc này như cô gái đáng thương, bộ dạng trộm gà không thành mất nắm gạo, càng cười muốn ngã ra ghế. Không ngờ đột biến phát sinh, Hồ Lệ Quân tức tối nhìn y một lúc cũng bật cười, tay kéo mạnh một cái, chiếc áo lót màu hồng xuất hiện trong tay, cổ áo hé rộng, cả mảng trắng xóa như ẩn như hiện, để lộ ra khe hở giữa 2 mép vú trắng muốt khiến nam nhần nhìn vào nóng ran người.

Giản Phàm tức thì bị động tác đó làm ngừng cười tức thì, bị chiếc áo lót vương mùi hương thân thể làm ngây dại, càng bị không khí ái muội kích thích tới tim đập loạn nhịp.

Lúc này im lặng hơn vạn lời nói, Giản Phàm nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm Hồ Lệ Quân không chớp.

Hồ Lệ Quân đung đưa cái áo lót trước mặt Giản Phàm, giọng hết sức khêu gợi: “Có muốn không?”

Giản Phàm hơi thở tôi càng dồn dập: “Muốn!”

“Muốn cái này hay là muốn người?” Hồ Lệ Quân càng nói càng trắng trợn.

Ma xui quỷ khiến thế nào Giản Phàm gật đầu: “Muốn cả hai.”

“Ha ha ha.” Hồ Lệ Quân giống như giải được một bí mật, vỡ lẽ ngửa cổ ra sau cười to, ném cái áo lót lên người Giản Phàm, giọng khinh bỉ rõ ràng: “Cậu chỉ xứng với cái này, tôi không hứng thú với nam nhân thiếu hormone nghiêm trọng, mang nó về mà mơ mộng, ha ha ha.”

Trêu ghẹo tiểu soái ca một hồi, Hồ Lệ Quân cài lại cúc áo xuống xe, bờ mông tròn trịa, vóc dáng quyến rũ chỉ còn lại cái bóng dài, đi thẳng một mạch không quay đầu.